Tiên Luyện Chi Lộ
Chương 109 : Luyện Ngục Lộ- Chất dính màu máu
Ngày đăng: 22:49 19/04/20
Phía trên Tuyết Sơn, thần thức của Lạc Hà quan sát tình cảnh Huyết Sát Thần Điện ở xa xa.
Cuộc chiến của chúng tu sĩ với đám yêu thú cũng không tránh khỏi ánh mắt của hắn. Ánh mắt hắn từ đầu tới cuối bình tĩnh vô sắc, chỉ khi một quyền của Trương Hằng đánh bay quái xà thì khóe miệng hắn mới hiện lên Ý cười khẽ.
Khi bốn chiếc lệnh bài tụ tập, thần điện sắp mở ra, nam nhân thần bí kia hiện thân thì sắc mặt Lạc Hà mới hơi đổi, vội vàng thu hồi thần thức.
Mà đúng lúc này, một đạo bóng dáng bán trong suốt xuất hiện bên người hắn.
- Ngài là... Huyết Sát Thần Đế...
Trong mắt Lạc Hà hiện lên vẻ kinh nghi bất định.
- Ta chỉ là một lũ Thân Ngoại Hóa Thân của Huyết Sát Thần Đế lưu lại từ mười vạn năm trước, hành động theo nhiệm vụ của bản tôn lúc trước lưu lại, dẫn đường Thần Điện Thí Luyện. Ngươi là một trường hợp đặc biệt bên trong động phủ. niệm tình ngươi không biết nên sẽ đuổi ngươi ra khỏi động phủ.
Nhân ảnh này vung tay lên, Lạc Hà đã bị lực lượng pháp tắc của động phủ đẩy ra ngoài. Đồng Thời lúc đó, bên ngoài Huyết Sát Thần Điện, bóng người kia cũng lên tiếng tiếp:
- Ta là một lũ Thân Ngoại Hóa Thân của Huyết Sát Thần Đế lưu lại từ mười vạn năm trước, hành động theo nhiệm vụ của bản tôn lúc trước lưu lại. dẫn đường Thần Điện Thí Luyện. Lần này mở ra chính là thí luyện cao đăng nhất của Huyết Sát Thần Điện.
- Lần thí luyện này rất khó khăn, trong năm mươi người các ngươi, có thể sống sót đi ra cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay, thậm chí có thể toàn bộ táng thân bên trong!
Chúng tu sĩ nơi này đều đưa mắt nhìn nhau! Nghe Ý tứ của thân ảnh màu máu. lần thí luyện này chính là đẳng cấp cao nhất. Những tu sĩ tham gia thí luyện khẳng định cửu tử nhất sinh, thậm chí tất cả mọi người đều có thể chôn thân trong này.
- Trước khi chân chính mở ra thần điện, ngươi có thể lựa chọn từ bỏ. nhưng không thể đứng ở trong động phủ! Những người từ bỏ ta sẽ tống xuất ra khỏi động phủ!
Từ bỏ? Không hề ít tu sĩ có thực lực bình thường động tâm!
Chỉ cần tiến vào thần điện, tuyệt đối lâm vào cục diện cửu tử nhất sinh. Những người không quá tin tưởng vào thực lực của mình, trong lòng đều nảy sinh Ý nghĩ bỏ cuộc!
- Ta bỏ cuộc!
- Bỏ đi! Ta cũng từ bỏ!
Chỉ một lúc, có tới bảy tám người lựa chọn từ bỏ.
Những người này đa số đều là tu sĩ của Phương Vân sơn thực lực chỉ tầm Luyện Khí hậu kỳ.
Thân ảnh màu máu mang theo một tia thất vọng, mang theo một tia trào phúng nói:
- Cho dù tống xuất các ngươi ra cũng chỉ sống một đời vô vị mà thôi! Bổn tọa trước đưa các ngươi đi đã!
Thân ảnh này nhẹ nhàng phất tay. bảy tám gã tu sĩ kia lập tức bị huyết quang bao bọc.
Ngay cả kêu thảm một tiếng cũng không kịp, những tu sĩ này liền hóa thành một đống máu loãng, thân thể biến mất trên thế gian này.
Thân thể mập mạp của Vương Viên ở trong Luyện Ngục Lộ, hành động vô cùng khó khăn, trên cái mặt béo núc không ngừng toát mồ hôi.
Tên này đúng là miệng lưỡi không sạch sẽ! Lần trước cũng vì cái mồm đã bị Nam Minh bắt làm Mỗi nhử, không ngờ còn chưa nhớ đời?!
- Thằng béo! câm miệng!
Trương Hằng với hình tượng Triệu Vân không ngại quát hắn một cái.
Vương Viên bị Trương Hằng quát thì kinh hãi một chút, sau đó chửi ầm lên:
- Tên mặt trắng ngươi, cỏ bản lĩnh thì tới đây!
Vương Viên đắc ý nhìn chằm chằm Trương Hằng. Hắn vẫn còn cách Trương Hằng một khoảng nhất định, không tin Trương Hằng lại đi tới.
-Được Ta tới!
Ngay sau đó, Trương Hằng đột nhiên từ cách xa mấy trượng ập tới, sau đó vươn một tay, đánh một quyền về phía Vương Viên.
Thịch!
Thân thể Vương Viên bị đánh cho nằm sấp xuống, thân thể mập mạp của hắn lập tức bị mặt đường dính đầy chất lỏng màu máu dính lại.
Trương Hằng còn dùng chân đạp người hắn xuống.
- Ahh!
Toàn thân Vương Viên dường như trở thành một bộ phận con đường, khó có thể cựa quậy.
Trương Hằng hừ lạnh một tiếng, lập tức rời đi! Hắn làm vậy so với giết chết đối phương còn hả giận hơn.
- Ai cứu ta! Ai cứu ta!!! Đỡ ta một chút...
Vương Viên nằm dính chặt trên mặt đất, không ngừng hô lớn.
Một bàn tay Vương Viên lóe ra Thanh quang, gian nan lắm mới nhấc thân mình lên một chút, lại bị một gã tu sĩ trực tiếp dẫm lên, bước qua người hắn. Phát ra một tiếng đau đớn, Vương Viên vô lực nằm dính chặt trên mặt đất.
- Để ta cứu ngươi đi!
Đúng lúc này một Thanh âm lạnh như băng truyền tới.
Trương Hằng nhìn sang. Đây chẳng phải là Vũ Văn Lâm của Phong Hành Môn sao?!