Tiên Luyện Chi Lộ
Chương 131 : Chung kết? Người thăng lợi cuối cùng
Ngày đăng: 22:49 19/04/20
- Một cửa ải cuối cùng, chung kết!
Phân thân Huyết Sát nhẹ nhàng khua hai tay. bảy tám tu sĩ ở đây lập tức cảm giác có một cổ lực lượng thần bí mang mình di chuyển với tốc độ cao. trong ánh mắt có thể nhìn thấy chung quanh nổi tiếp vô số hình ảnh lướt qua trên đường đi.
Cuối cùng, chỉ cảm thấy chân đạp mạnh xuống mặt đất. đám người Trương Hằng đã xuất hiện trên một mảnh đất màu đỏ đẩy vẻ thế lương hoang vắng.
Đây là một mảng thế giới u ám, vầng thái dương trên bầu Trời bị mây đen bao phủ không thể chiếu sáng xuống địa phương này.
ở trong thế giới quỷ dị này, không cảm nhận được một chút sinh cơ nào. Chỉ duy nhất có là sự tĩnh lặng như ýùng đất chết.
Thế giới này tuyệt đối không phải là một nơi thích hợp cho nhân loại sinh sống! Trương Hằng phát hiện chung quanh có một vầng sáng màu máu mờ nhạt bảo hộ bảy tám tu sĩ tham gia thí luyện.
ở xa xa, có thể nhìn thấy một ngọn núi màu vàng kim lẳng lặng lơ lửng giữa không trung. Toàn bộ ngọn núi chỉ cao vài trăm mét. lại tản ra một cỗ khí tức đáng sợ khiến cho người ta như bị áp lực đè ép.
Ngọn núi màu vàng kim này sáng bóng dị thường, cách thật xa. cũng có thể nhìn thấy từ trên nó phản xạ đến lớp lớp hào quang rực rỡ.
- Có thể bỏ qua một cửa cuối cùng này hay không?
Người lên tiếng là Vương Viên, chuyến này hắn tiến vào động phủ đã đạt được mục đích, nên cũng không muốn tham gia thí luyện cửa ải cuối cùng này.
Phân thân Huyết Sát thoáng có hơi bất ngờ. ánh mắt dừng lại trên người Vương Viên, cất giọng trầm thấp nói:
- Cửa ải cuối cùng lưu trữ bảo vật mới là quý giá nhất, chăng lẽ ngươi không động tâm. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Vương Viên lộ sắc mặt nghiêm nghị, giọng điệu kiên định nói:
- Ta đương nhiên rất động tâm. nhưng mà ta cùng có tự hiểu lấy mình, có thể thu được ba viên Tạo Hóa Đan cực phẩm. ta đã thỏa mãn rồi.
Phân thân Huyết Sát hơi có vẻ tán thưởng nhìn Vương Viên một cái, Ngay sau đó khẽ thở dài một hơi:
- Vốn cửa ải này là không cho phép bỏ qua. nhưng ngươi có thể bằng vào tu vi Luyện Khí trung kỳ xông xáo được tới đây. cũng rất đáng quý. Bổn tọa đồng ý cho ngươi rời khỏi.
Các tu sĩ ở đây đều im lặng, không có người nào đưa ra Ý kiến phản đối.
Vương Viên là người có tu vi thấp nhất tiến vào bên trong động phủ. lại có thể kiên trì đến cửa ải cuối cùng. Chuyện những tu sĩ thiên tài kia không thể làm đến lại bị hắn làm được.
Giờ phút này hắn Quyết đoán lựa chọn rời khỏi. đây cũng là một lựa chọn vô cùng sáng suốt.
- Bảo vật của cửa ải cuối cùng vô cùng Quý báu. Cho dù cộng tất cả thiên tài địa bảo của toàn bộ Đông Vân đại lục, cũng không sánh được một phần mười của nó.
Phân thân Huyết Sát dùng giọng điệu hấp dẫn nói.
Các tu sĩ tại đây, trừ Triệu Thụy vẫn đang ngủ say sưa. Ngoài ra, toàn bộ đều động tâm không thôi.
Một cửa ải cuối cùng cũng đúng là lần tranh đoạt sở hữu bảo vật cuối cùng.
- Hiện tại có thể đưa ra lựa chọn rời khỏi nơi này!
Phân thân Huyết Sát lạnh, nhạt nói.
- Ta rút lui.
Vương Viên cắn răng một cái. cuối cùng vẫn là quyết định rời khỏi.
- Ta cũng bỏ qua.
Gương mặt ngọc của Hà Y Tú tái nhợt, hơi do dự một chút, cuối cùng cũng lựa chọn rời khỏi.
Xem ra Thời điểm ở cửa ải thứ ba, nàng đã tổn thương nguyên khí nặng nề. đã không còn sức để tranh đoạt bảo vật cuối cùng.
Trương Hằng thấy nàng rời khỏi, trong lòng cũng thở một hơi dài nhẹ nhõm. Trước khi chết ô Lăng đã dặn dò mình, hy vọng mình không nên làm tổn thương nàng này.
Trừ Vương Viên và Hà Y Tú. những người khác đều không có ý rời đi.
- Ngươi thì sao?
Trên ngón tay của phân thân Huyết Sát bắn ra một tia sáng đỏ như máu. vừa lúc đánh trúng Triệu Thụy đang trong giấc ngủ say.
Triệu Thụy lập tức Thanh tỉnh lại, có vẻ nghi hoặc quan sát thế giới chung quanh. trong mắt còn mang theo vẻ mệt mỏi.
- Đây là cửa ải thí luyện cuối cùng, ngươi có bằng lòng tham gia tiếp Hay không?
Phân thân Huyết Sát hỏi.
- Cửa ải cuối cùng... Ta có chút mệt mỏi.
Ánh mắt của Triệu Thụy dừng lại ở trên người Trương Hằng.
- Đại ca! Huynh tham gia tiếp chứ? Ta có thể trợ giúp huynh!
Trương Hằng nhìn Triệu Thụy giờ phút này trên mặt chưa hết vẻ tiều tụy và mệt mỏi. nhưng đã thành thục hơn rất nhiều, hắn khẽ thở dài một hơi:
- Nhị đệ! Ngươi không cần tham gia. trở về nghi ngơi một chút cho khỏe đi! Cửa ải cuối cùng này một mình ta đủ rồi.
Thời điểm nói câu cuối cùng, trong giọng nói của Trương Hằng mang theo một sự tự tin mãnh liệt.
Một người đủ rồi!
Đây là loại khí phách và trí tuệ bực nào?
Các tu sĩ khác vừa nghe câu nói đó. thần sắc đều hơi biến đổi.
Tại cửa ải cuối cùng này. chỉ sợ không có bất cứ người nào có được lòng tin như thế.
"Có lẽ. hắn nói câu này chỉ là để an ủi Triệu Thụy." Các tu sĩ kia đều thầm nghĩ như thể.
- Tốt lắm... Đại ca hãy cận thận! Hiện tại ta rất muốn ngủ một giấc. Chờ sau khi huynh chiếm được bảo vật, hãy nói cho ta biết...
- Ta rời khỏi!
Triệu Thụy có vẻ cố hết sức nói ra ba chữ này.
Phân thân Huyết Sát đời mắt nhìn lướt qua những người còn lại:
- Còn có ai lựa chọn rời đi không?
Còn lại mấy người là: Trương Hằng. Nam Minh, Lý Hoành. LÝ Phong. Còn có thêm tu sĩ Trúc cơ kỳ Bích Tuyết Tương Vân Tông.
Tổng cộng chỉ có năm người!
Trong năm người này trừ Trương Hằng. toàn bộ mấy người còn lại tu vi đều đạt tới Trúc cơ kỳ.
Từ một trăm người đến hiện tại còn năm người. Bất kể là thực lực, vận khí. dũng khí. tiềm lực, năm người này đều là tinh anh trong tinh anh. Nếu không chết, về sau thành tựu không thể lường được.
Trong mắt năm người đều lộ vẻ kiên định, cũng không có lựa chọn rời đi.
- Tốt! Cửa ải cuối cùng có năm người tham gia. về phần ba người các ngươi không tham gia tiếp này...
Phân thân Huyết Sát đưa mắt lạnh nhạt nhìn ba người một cái nói tiếp:
- Có thể đi đến bước này. đã có thể chứng minh các ngươi bất phàm. Bổn tọa hiện tại cũng không đành lòng làm thương tổn các ngươi, vậy truyền tổng các ngươi ra ngoài động phủ đi!
Ánh mắt của phân thân Huyết Sát cuối cùng chiếu trên người Triệu Thụy. rồi vung tay lên một cái. ba người Triệu Thụy liền biến mất trong thế giới u ám này.
Trong lòng Trương Hằng lại có một loại cảm giác, có lẽ phân thân Huyết Sát là nể tình Triệu Thụy, mới cho mấy người này bình yên ra ngoài động phủ.
Với cá tính của phân thân Huyết Sát, dường như rất chán ghét tu sĩ nào có ý định lùi bước, ở Thời điểm mở ra thần điện là thế. mà ở Thời điểm cửa ải thứ ba cũng như thế.
- Bảo vật cuối cùng ở Ngay phía trên ngọn núi màu vàng xa xa kia...
Phân thân Huyết Sát lưu lại một câu nói cuối cùng, thân ảnh cũng biến mất ở trước mắt mấy tu sĩ.
Theo phân thân Huyết Sát rời đi, vầng sáng đỏ màu máu nhàn nhạt Bảo hộ ở chung quanh cũng theo đó biến mất.
Lập tức, trong không khí truyền đến một cỗ khí tức ăn mòn mãnh liệt. Dưới khí tức ăn mòn xâm nhiễm này, trừ Trương Hằng. làn da trên người mấy tu sĩ kia bắt đầu hư thối, dùng mắt thường cũng có thể thấy được tốc độ rữa nát.
"Môi trường thật ác liệt!" Trương Hằng cảm nhận được thân thể biến thái của mình, dưới công kích của khí tức ăn mòn này. cũng có cảm giác cực kỳ không thoải mái. tựa như bị độc xà cắn trúng.
Còn lại bốn vị tu sĩ đều biến sắc, lập tức sử dụng Linh khí hộ thuẫn bảo hộ thân thể của mình.
Dưới bảo hộ của Linh khí Hộ Thân, cổ khí tức ăn mòn đáng sợ kia mới bị ngăn cách ở ngoài, nhưng vẫn đang không ngừng ăn mòn Linh khí hộ thuẫn của các tu sĩ. liên tục tiêu hao pháp lực của họ.
Trương Hằng cũng không đám chậm trễ. trên người bao phủ một tầng Luyện Hư Linh Khí màu bạc. ngăn cản khí tức ăn mòn ở bên ngoài không thể tiếp xúc thân thể hắn mảy may nào.
Mục tiêu là ngọn núi màu vàng!
Gã tu sĩ Trúc cơ kỳ của Bích Tuyết Tương Vân Tông là người đầu tiên chuẩn bị ngự phong phi hành, nhưng thân thể còn không có bay lên được nửa thước, đã bị một lực lượng thật lớn đè ép rơi xuống mặt đất.
- Nơi này là lĩnh vực cấm phi hành!
Gã tu sĩ Trúc cơ kỳ cả kinh kêu lên.
Nhưng Nam Minh bởi vì thần thức tương liên chặt chẽ cùng linh khí. nên tâm thần hắn cũng đã bị tổn thương thật lớn. có thể sẽ tạo thành chướng ngại rất lớn cho tu luyện về sau. thậm chí có thể suốt đời khó có thể thăng cấp.
- Con bà nó! Lại là đóng băng!
Mặt ngoài toàn bộ pho tượng băng đang tan chảy rất nhanh, với mắt thường cũng có thể thấy được. Quanh thân Trương Hằng lại nổi lên ngọn lửa màu bạc, chợt hiện ra ở trước mặt Nam Minh, giống như chiến sĩ sống lại trong biển lửa.
-Ngươi ngươi...
Nam Minh không dám tin nhìn Trương Hằng.
Trương Hằng lấy tay lau khô tơ máu nơi khóe miệng, thân thể nhẹ nhàng nhảy tới trước mặt Nam Minh.
- Năng lực phòng ngự của ngươi còn mạnh hơn so với trong tưởng tượng của ta.
Nam Minh cười khổ nói! Hắn không biết rằng. ngọn lửa màu bạc của Trương Hằng vừa lúc khắc chế ngọn lửa màu xanh lam của hắn.
Một cách không ngờ chính là Trương Hằng không có lập tức phát động công kích với Nam Minh, mà chỉ nhìn ra bầu Trời âm u ở xa xa.
- Ngươi có di ngôn gì không?
Trương Hằng bình thản nói dường như đã nắm giữ sống chết của Nam Minh trong tay.
Nam Minh đầu tiên là sửng sốt, ngưng thần nhìn vào khuôn mặt đầy kiên nghị tự tin của Trương Hằng, cuối cùng thần sắc hắn mới hơi ảm đạm xuống.
- Cũng nên đến lúc chung kết rồi...
Trương Hằng khẽ thở dài một hơi.
Toàn bộ trong thế giới hôn ám lúc này chỉ còn lại hai người Trương Hằng và Nam Minh. Lặng im một hồi, Nam Minh mới ngẩng đầu nói:
- Ta nghĩ rằng chính mình đã bại dưới tay ngươi! Bại dưới tay một tu sĩ tu vi thấp hơn mình một bậc.
- Ngươi có thể nói cho ta biết hay không? Vì sao ta lại thua... Ta rốt cuộc có điểm nào không bằng ngươi.
Trong ánh mắt của Nam Minh còn mang theo vẻ không cam lòng hỏi. Trương Hằng trầm mặc một lúc lâu sau. mới phun ra hai chữ:
- Vận may!
- Vận may... Ha ha ha...
Nam Minh cất tiếng cười to mấy tiếng, trên mặt mang theo vẻ không cam lòng cùng chưa xót.
- Ta rốt cục hiểu rõ lời nói của phân thân Huyết Sát... Vận may có thể giúp cho một người có phế linh căn trở thành nhân vật tuyệt thế tung hoành Đông Vân... Cùng có thể giúp cho ngươi một nhân vật bình thường trở thành... người thăng lợi cuối cùng trong một trăm vị tu sĩ tinh anh.
Trương Hằng cũng lẳng lặng nhìn chăm chú vào đối thủ trước mắt này. người tranh đấu với mình đến phút cuối cùng. Giờ phút này hắn đã chiếm cứ ưu thế tuyệt đối, Nam Minh cả hai mặt thân thể và tâm thần đều bị hao tổn. rốt cuộc khó có thể tạo thành bất cứ uy hiếp gì Đối với hắn.
- Tuy nhiên, có một điều ta rất bội phục ngươi...
Trong mắt Nam Minh lóe ra một tia sáng sáng ngời.
- Ngươi thực có năng lực nhẫn nhịn... Thực lực của ngươi thậm chí là mạnh nhất trong tất cả tu sĩ... Nhưng ngươi lại có thể tiềm ẩn trong một môn phái nhỏ thấp kém lâu như vậy... Ngươi có thể chịu được hấp dẫn của bảo vật lơ lửng trong ngọn lửa bốn phía cây câu kia... Ngươi có thể tiềm ẩn ở trong dung nham Thời gian dài như vậy... Và quan trọng nhất là... ngươi có thể chịu đựng đến phút cuối cùng.
- Ngươi có thể trở thành người thăng lợi cuối cùng, cũng không chỉ là nhờ vận may của ngươi. Bại dưới tay ngươi, Nam Minh ta tuy rằng thực không cam lòng, nhưng cũng không hể oán hận. Tối Thiểu, ở phương diện nhẫn nại, ta còn kém xa so với ngươi...
- Xuất ra con bài chưa lật cuối cùng của ngươi đi... để xem ngươi có giết chết ta được không...
Trên mặt Nam Minh lộ ra vẻ tươi cười bình yên.
Giờ phút này thân thể Nam Minh hoàn toàn không thể nhúc nhích. Cho dù Trương Hằng giết không chết hắn. cũng có thể thoải mái Lấy được bảo vật trên ngọn núi vàng.
Trong đầu Trương Hằng thậm chí sinh ra một loại ý niệm không đành lòng sát hại đối phương, có thể giao chiến cùng đối thủ như vậy, có lẽ cùng là một loại duyên phận. Nhưng Trương Hằng rất nhanh liền xua tan Ý niệm này trong đầu.
Tuy lắng nghe địch thủ khen ngợi mình, trong lòng hắn có chút lâng lâng, nhưng cũng sẽ không vì vậy mà buông tha tính mạng của đối phương.
- Hết thảy hẳn đã đến lúc kết thúc...
Trương Hằng có cảm giác hết thảy chuyện xảy ra trong Huyết Sát động phủ đều như là một giấc mộng.
Hắn nhẹ duỗi tay phải ra, trong hư không truyền đến một cỗ dao động đặc thù. Giờ khắc này, trong lòng Trương Hằng sinh ra một loại ảo giác có thể bao dung luyện hóa hết thảy vạn vật trong thiên địa.
Giờ phút này tâm thần Nam Minh bị tổn thương, ngay cả thần thức đều không thể vận dụng, hắn không thể nhìn thấy Hư Không Hỏa Diễm trong tay Trương Hằng. thế nhưng linh hồn của hắn lúc này lại không tự chủ được bắt đầu run rẩy.
Trương Hằng thở nhẹ một hơi. Hư Không Hỏa Diễm nhẹ nhàng bay tới hướng Nam Minh. Lần đầu tiên sử dụng Hư Không Hỏa Diễm tác chiến. Trương Hằng cũng lập tức hiểu rõ một cái khuyết điểm của nó.
Đó chính là tốc độ! Tốc độ công kích của Hư Không Hỏa Diễm còn chậm hơn so với linh khí phổ thông.
"Xèo xèo" Hư Không Hỏa Diễm trong suốt rốt cục rơi xuống trên người Nam Minh, tầng hào quang màu đen ở mặt ngoài cổ chiến giáp tức thì nhộn nhạo. Hư Không Hỏa Diễm gặp phải một chút lực cản.
"Phù phù!"
Thời gian chừng nửa lần hô hấp, kiện chiến giáp thượng cổ mà ngay cả tu sĩ Kết Đan Kỳ đều khó có thể công phá này bị Hư Không Hỏa Diễm phá thủng.
Hư ảnh chiến giáp trong nháy mắt biến mất, trên bản thể kiện chiến giáp thượng cổ cũng xuất hiện một lỗ hổng.
Mà sau khi làm xong những thứ này. Trương Hằng cảm giác được một sự mệt mỏi. Sự mệt mỏi này không phải đến từ thân thể mà là linh hôn của hắn.
"Xem ra sử dụng Hư Không Hỏa Diễm hoặc ngân diễm cùng có hạn chế!" Trương Hằng thầm nghĩ.
Tiếp theo sau, Hư Không Hỏa Diễm lại bắt đầu tiếp xúc với thân thể của Nam Minh. Không một tiếng động, lồng ngực của Nam Minh bị xuyên thủng, chỉ trong nháy mắt thần quang trong mắt hắn biến mất. Mà đúng lúc này, thân thể của Trương Hằng đột nhiên ngừng lại.
Ở trong khoảnh khắc Nam Minh chết đi kia, trong đầu hắn đột nhiên nhiều thêm một điểm sáng màu trắng.
Trên ngọc giản thần bí trong thần thức hải bỗng dưng phát ra một vầng sáng bạc rực rỡ. điểm sáng màu trắng kia chỉ nháy mắt bị hút vào trong đó.
Trương Hằng tập trung quan sát. thấy điểm sáng màu trắng ngay sau đó liền tiến vào tầng một cổ tháp.
Toàn bộ tầng một cổ tháp lập tức phát ra một vầng hào quang chói mắt. trong giây lát điểm sáng màu trắng liền hình thành một nam nhân do linh quang tạo thành.
Nam nhân này chính là Nam Minh!
Hiện tượng quỷ dị như thế. khiến Trương Hằng kinh ngạc nhìn không chớp mắt.
"Chẳng lẽ đây là Nam Minh ở trạng thái linh hồn?"
Trương Hằng thử dùng thần thức tiếp xúc với nam nhân do linh quang tạo thành này. Nam nhân đó dường như cảm nhận được tồn tại của Trương Hằng lập tức lộ ra vẻ mặt vô cùng hoảng sợ.
Trương Hằng có cảm giác giữa mình và nam nhân này dường như có một mối quan hệ rất đặc thù nào đó.
Tâm niệm vừa động. Trương Hằng phát hiện chính mình có thể tiến hành trao đổi Ý thức cùng đối phương.
- Ngươi là ai?
Trương Hằng hỏi.
Trên mặt nam nhân hơi lộ vẻ kính ngạc, đáp lời:
- Ta là Nam Minh...
- Vậy trong trí nhớ của ngươi có nhớ lúc mình còn sống hay không?
Trương Hằng cảm thấy thực quái dị.
- Nhớ rõ.
Nam nhân kia rất như thuận đáp lời Trương Hằng.
- Giữa ngươi và ta là quan hệ gì?
Trương Hằng hỏi ra một cái vấn đề mấu chốt.
- Ngài là chủ nhân của ta...
Thân thể nam nhân run rẩy, quỳ sụp xuống trong tầng một cổ tháp.
"Thì ra là thế." Trong lòng Trương Hằng cũng cho ra một cái kết luận.
Sau khi Nam Minh bị Hư Không Hỏa Diễm giết chết, không ngờ linh hồn của hắn không có đi vào thiên đạo Luân Hồi. ngược lại bị hút vào tầng một cổ tháp, trở thành nô dịch của mình.
Khẽ thở ra một hơi, Trương Hằng đưa mắt nhìn quét ra bốn phía, phát hiện trong toàn bộ thế giới hôn ám, chỉ còn lại có mình, cũng là người thăng lợi cuối cùng.
Một sự mệt mỏi thật sâu đang bắt đầu xâm nhập đầu óc của Trương Hằng.
Mà ngọn núi màu vàng lơ lửng trên bầu Trời vẫn như trước sáng lóng lánh rực rỡ vô cùng hấp dẫn.
HẾT QUYỂN II
------oo0oo-----
Quyển 3: Tiên Phàm Lộ.