Tiên Luyện Chi Lộ

Chương 180 : Ngân Quang Thiểm Thước Thuật

Ngày đăng: 22:50 19/04/20


Trương Hằng dự định tu luyện Ngân Quang Độn ở khu vực gần sơn động.



Tu luyện Ngân Quang Độn đơn giản hơn nhiều so với Thần Linh Nhãn, Thời điểm Trương Hằng ở tầng hai cổ tháp đã có cảm giác này.



Trên thực tế, sau khi tu sĩ tiến vào Trúc cơ kỳ có thể rất dễ dàng học được một ít thuật độn quang phi hành.



Tuy nhiên, những thuật độn quang cấp thấp này chỉ có thể làm cho tu sĩ Trúc cơ kỳ phi Hành nhanh hơn không ít so với ngự phong phi hành. nhưng so với ngự pháp bảo phi hành thì vẫn còn kém xa.



Nghe nói. trong truyền thuyết một số tu sĩ đỉnh cao khống chế độn quang có thể làm được thoáng cái di chuyển xa ngàn dặm.



Bởi vậy có thể thấy được cấp bậc của độn quang cùng tu vi của tu sĩ định mức tốc độ phi Hành của họ.



Trương Hằng vừa mới tu thành Thần Linh Nhãn, đối với Ngân Quang Độn này đương nhiên cũng ôm không ít lòng chờ mong.



Dưới ánh mắt nhìn chăm chú của Ninh Tuyết Dung. Trương Hằng khởi động ảo trận trong trận bàn. trên tay liên tục đánh ra mấy đạo pháp Quyết Mở rộng phạm vi ào trận đến cực hạn.



Chỉ chốc lát ảo trận đã khuếch trương bao phủ khu vực phạm vi đến một dặm.



Phạm vi chu vi một dặm Trương Hằng đương nhiên không hài lòng, nhưng nếu muốn Mở rộng thêm phạm vi ảo trận thì cũng không có khả năng.



Dù sao đây chỉ là một kiện đạo cụ trận pháp loại bỏ túi. cũng không thể so sánh với những đại trận hộ sơn của các môn phái tu chân được.



Những đại trận pháp đó, không những chỉ dựa vào nhân lực cùng tinh thạch, mà phần nhiều là mượn dùng lực lượng của thiên địa, nếu không làm sao có thể mỗi lần mở ra là bao trùm phạm vi chu vi cả trăm dặm.



Sau khi mở rộng ào trận đến cực hạn. Trương Hằng đưa trận bàn cho Ninh Tuyết Dung, cười nói với nàng:



- Thứ này giao cho muội bảo quản nha.



Ninh Tuyết Dung tiếp nhận trận bàn. gật đầu nói:



- Đại ca yên tâm tu luyện đi. trận bàn giao cho muội điều khiển là được. Bạn đang đọc truyện tại - https://truyenfull.vn



Trương Hằng sắp xếp hết thảy xong xuôi, lúc này mới nhắm mắt lại bắt đầu nghiên cứu tìm hiểu phương pháp sử dụng Ngân Quang Độn.



Chỉ chốc lát, chỉ thấy chung quanh Trương Hằng ngưng kết thành một tầng hào quang màu bạc mờ nhạt, dưới chân chốc chốc lại lóe ra từng đợt tia sáng bạc chói mắt. giống như được trang bị một ngọn đèn lấp lóe chiêu sáng.



Ngay tại khoảnh khắc đó. ngân quang dưới chân Trương Hằng ran lên. Hình thành một cái quang ánh hình lưỡi kiếm như ẩn như hiện, từng đạo từng đạo hào quang màu bạc lưu chuyển trên đó.




- Tuyết Dung nha! Đại ca tu luyện thuật này cũng không phai để chạy trối chết...



Trương Hằng hơi buồn bực nói.



- Chỉ cần đại ca có thể an toàn, Tuyết Dung đã mãn nguyện rồi!



Thấy bộ dáng của Trương Hằng. Ninh Tuyết Dung không kìm nổi hé miệng cười.



Nhìn dáng Ninh Tuyết Dung xinh đẹp mê người. Trương Hằng hừ nhẹ một tiếng, thân ảnh nhoáng lên một cái. Ngay sau đó hiện ra trước mặt Ninh Tuyết Dung, đột nhiên kéo tay nàng phóng lên Trời cao bay đi.



- A... Đại ca!



Ninh Tuyết Dung cả kinh kêu lên, cuống quít ôm chặt ngang hông Trương Hằng.



Trương Hằng cười ha hả:



- Phạm vi nơi này quá nhỏ. luyện tập thật sự không có hứng thú. muội thu trận bàn lại đi! Ta thật muốn tăng tốc xem sao!



Ninh Tuyết Dung buông bàn tay ngọc đang ôm Trương Hằng. thu cất trận bàn vào túi trữ vật, mà Đúng lúc này, Trương Hằng đột nhiên sử ra "Ngân Quang Thiểm Thước Thuật", tốc độ đột nhiên tăng lên gấp ba. thân hình hiện ra ở ngoài xa mấy chục thước.



- A! Đại ca...



Ninh Tuyết Dung ôm cổ Trương Hằng.



Cảm nhận được hai cái sự vật dán ở sau lưng mình vừa mềm mại vừa co dãn. trong lòng Trương Hằng thầm vui thích.



- Đại ca... không cần hù dọa Tuyết Dung, được không?



Ninh Tuyết Dung mặt ngọc đỏ hồng, hận không thể lấy tay nhéo Trương Hằng vài cái, nhưng nàng cũng không đành lòng làm như vậy.



- Tuyết Dung này! Phàm chuyện gì cũng phải học cách thích ứng...



Trương Hằng không cho là đúng nói. lại một lần nữa để lộ ra cá tính vô sỉ.



Ninh Tuyết Dung đáng thương gặp phải tên khốn Trương Hằng da mặt quá dày như vậy, mà còn bất kể đến lễ nghĩa nữa, thật không biết là phúc hay là họa đây?