Tiên Luyện Chi Lộ

Chương 250 : Tử Cực tán nhân

Ngày đăng: 22:51 19/04/20


Bị hào quang màu tím kia đột nhiên tập kích. Trương Hằng vốn tưởng rằng đây là một loại công kích tinh thần nào đó.



- Ông.



Hư Không Hỏa Diễm bên trên Thần thức Hải lóe lên. hào quang màu tím kia trong nháy mắt bị cắn nuốt, lập tức một quang điểm màu trắng tiến vào bên trong tầng thứ hai của cổ tháp.



- Ồ? Không ngờ là một nguyên thần đã suy yếu?



Trương Hằng mới phát hiện ra thứ mà mình phát hiện vừa rồi không phải chỉ là một linh hồn thuần túy.



Linh hồn là trung tâm của nguyên thần, thông thường linh hồn không thể sinh tồn quá lâu trong không gian, trừ phi ở nơi cực âm nào đó, hoặc là linh hồn đã hóa thành quỷ hồn.



Nghĩ đến đây, Trương Hằng vội vàng đem tâm thân tiến vào bên trong tầng tháp thứ hai. ở trong tầng tháp thứ hai này có hai linh hồn, đều là vừa mới đến.



Trong đó có một cái là của lão già họ Ngô kia. Ở bên cạnh lão già họ Ngô còn có một lão già mặc áo bào tím khí vũ phi phàm.



Khi thần thức của Trương Hằng chạm vào lão già mặc áo tím. không ngờ đối phương phát ra một Ý thức phản kháng mơ hồ.



Điều này khiến cho Trương Hằng kinh ngạc không thôi. Nguồn: https://truyenfull.vn



Trước kia, mỗi khi Trương Hằng sử dụng Hư Không Hỏa Diễm để giết chết một người, linh hồn của đối phương đều sinh ra một sự kính sợ và phục tùng tuyệt đối Với chính mình.



Nhưng lão già áo tím ở trước mắt không ngờ lại có ý thức phản kháng đối với sự nô dịch của Trương Hằng.



Điều này biểu hiện cho cái gì?



Trương Hằng cũng không kinh hoàng, Bởi vì hắn cảm thấy hiện giờ mình đã khống chế đối phương thành công.



Nói cách khác, lão già mặc áo bào tím kia cho dù có ý thức phản kháng lại Trương Hằng. nhưng cũng vẫn tuyệt đối phục tùng mệnh lệnh của Trương Hằng.



- Ngươi là ai?



Trương Hằng hỏi.



- Thuần Phong.



Lão già kia hơi giãy giụa, nhưng vẫn trả lời câu hỏi của Trương Hằng.



- Thuần Phong?



Một cái tên kỳ quái, Trương Hằng cảm thấy lão già áo tím ở trước mặt khi còn sống nhất định là một cao thủ vô cùng cường hãn.




Điều tra hơn nửa ngày, Trương Hằng vẫn không có thu hoạch gì.



- Xem ra không còn bí mật gì khác.



Trương Hằng thì thào nói nhỏ, sau đó thi triển Phong Hành thuật, rời khỏi từ đường của Đường gia.



Chỉ trong chốc lát, Trương Hằng đã về tới căn phòng mà Đường gia đã bố trí cho mình.



Trước tiên hắn khoanh chân ngồi xuống, sử dụng thần thức quét toàn bộ Đường phủ một lượt, không phát hiện ra điều gì dị thường.



Đường gia chủ Đường Viễn Kiều đang trao đổi Với con gái của hắn trong mặt thất.



- Con thật sự phải rời đi sao?



Trong mắt Đường Viễn Kiều mang theo vẻ buồn bã và bất đắc dĩ.



- Đúng vậy. con đã quyết định rồi. từ nay về sau sẽ bước trên con đường tu tiên. Phải rất nhiều năm sau con mới có thể trở về, có lẽ là mười năm, có lẽ là mấy chục năm, có lẽ là còn lâu hơn...



Đôi mắt đẹp của Đường Nhã Thi lộ ra một sự kiên định không thể xoay chuyển.



Đường Viễn Kiều thở ra một hơi thật dài. lúc này hắn lại càng thêm già nua, thân thể đã hơn run lên.



Ánh mắt Đường Nhã Thi lộ ra vài giọt nước mắt. sau đó nàng quỳ trên mặt đất. quỳ xuống trước Đường Viễn Kiều:



- Con gái bất hiếu, kiếp này không thể báo đáp ơn dưỡng dục...



- Đứng lên đi...



Đường Viễn Kiều khoát tay, để con gái đứng lên, sau khi nhìn nàng thật sâu vài lần mới nói:



- Đường Viễn Kiều ta cả đời chỉ có ba đứa con trai, nhưng chúng không chết thì giờ cùng mất tích. Nhã nhi, con là con gái. ở bên ngoài nhất định phải cận thận. Tu Tiên giới có lẽ so với thế giới phàm tục còn khốc liệt hơn vài phần...



- Hơn nữa, trong quá trình tu tiên, hy vọng con có thể để ý một chút tới tung tích của ca ca Đường Phong con. Ta có một dự cảm là dường như hắn đã gặp phải chuyện gì đó bất hạnh...



Trương Hằng khoanh chân ngồi trong phòng khách của Đường gia. thấp giọng lẩm bẩm:



- Hy vọng sau này sẽ không gặp lại...



Lần này đi tới thế giới phàm tục cuối cùng đã hoàn thành chuyện thứ nhất. Trương Hằng tu luyện vài canh giờ. lúc này mới đem tâm thần lại tiến vào tầng cổ tháp thứ hai...