Tiên Luyện Chi Lộ
Chương 395 : Gặp lại Âu Dương Thiên Đức
Ngày đăng: 22:53 19/04/20
Ngày thứ hai khi Lam Hỏa trưởng lão trở thành một vị trưởng lão Nguyên anh kỳcủa Cực Diễm Môn.
Một thanh niên bao phủ trong ngân quang đã bay tới một địa phương mà Trương Hằng không thể nào quên được - Phương Vân sơn!
Phương Vân sơn chính là nơi Trương Hằng bắt đầu quật khởi, cũng là nơi khiến hắn khó có thể quên được. Những cái tên năm đó như hiện ra trước mắt Trương Hằng lúc này: Lý Phong Tử, Lạc Ngưng Tuyết, Ninh Tuyết Dung, Âu Dương Thiên Đức, Ô Lăng...
- Rốt cục cũng không kìm nổi phải tới đây...
Trương Hằng đứng giữa trời cao, nhìn xuống mấy môn phái nhỏ như con kiến dưới chân mình, trong lòng nổi lên một ít suy tư...
Hôm nay hắn đã trưởng thành tới độ khiến cho tất cả tu sĩ ở Phương Vân sơn cũng khó có thể với tới được.
Giờ phút này, chỉ một ý niệm của hắn cũng đủ quyết định vận mệnh của ba phái trên Phương Vân sơn.
Xoát!
Thật lâu sau, thân ảnh hắn biến mất ở vị trí vừa đứng, hiện ra ở trong một căn nhà tranh.
- Âu Dương tổ sư, những năm gần đây ngài có khỏe không?
Khóe miệng Trương Hằng hiện ra vài tia cười nhạt, nhìn về lão nhân vô cùng gia nua như bất cứ lúc nào cũng có thể đi vào mộ địa trước mắt, vô cùng khách khí, như nói với một thân nhân của mình.
- Ngươi... ngươi...
Vẻ mặt Âu Dương Thiên Đức lộ ra sự kinh hãi:
- Không phải ngươi đã chết rồi sao?
- Ha ha ha. Ngài hy vọng ta đã chết sao?! Ta còn trẻ hơn ngài rất nhiều, làm sao có thể cam tâm chết đi khi mà ngài còn chưa chết được?!
Trương Hằng cười ha hả. Trước khi tiến vào nơi này, hắn đã thu liễm khí tức lại, Chí bảo trì ở mức Trúc cơ kỳ mà thôi.
- Được được! Không hổ là đệ tử do Âu Dương Thiên Đức ta dạy dỗ ra. Tất cả đều chết hết, Chỉ có ngươi có thể từ trong Huyết Sát Động Phủ đi ra! Như vậy thì ngươi đã chiếm được những bảo vật bên trong động phủ kia...
Trên mặt Âu Dương Thiên Đức cố gắng biểu hiện vẻ tươi cười nhưng trong lòng là một mảnh sợ hãi.
Là lão cáo già xảo quyệt, Âu Dương Thiên Đức đương nhiên sẽ không cho rằng Trương Hằng trước mắt mình chính là một gã tu sĩ Trúc cơ kỳ đơn giản như vậy. Đối phương có thể như vô hình xuất hiện trong động phủ của mình thì thực lực tất nhiên đã vượt qua sự tưởng tượng của lão. Huống chi, đối phương lấy đã được bảo vật, còn không úy kỵ Phệ Hồn cổ lúc trước. Nếu thực lực không đủ thì cũng sẽ không đi tới nơi này tìm mình.
- Không biết trong lò luyện đan này đang luyện chế linh dược gì?
Ánh mắt Trương Hằng nhìn vào lò luyện đan được thiêu đốt bằng Hỏa Diễm màu tím. Đan lô đang tản mát ra thanh hương vô cùng nồng đậm, tràn ngập sinh cơ mãnh liệt.
- Duyên Thọ Đan sao?
Ngân mang chợt lóe lên trong mắt Trương Hằng, thấy rõ viên đan dược màu xanh biếc đang sắp luyện thành trong đan lô.
Là một đại phái từng thuộc hàng nhất lưu, nội tình của nó quả nhiên vượt xa những môn phái nhị lưu, tam lưu bình thường.
- Nhân sĩ phương nào dám tới Bích Tuyết Tương Vân Tông làm loạn?!
Một tiếng hô khẽ vang lên, ba đạo độn quang từ các nơi trên ngọn núi bay ra, nhìn chằm chăm về phía Trương Hằng, uy áp Nguyên anh kỳnháy mắt bức tới.
Ba vị tu sĩ Nguyên anh kỳtrước mặt này gồm hai nam một nữ.
Trong đó cô gái tú lệ kia rõ ràng là Bích U tiên tử sau khi đoạt xá.
về phần hai nam nhân khác, một người là tu sĩ trung niên, một là lão già khô gầy. Trương Hằng đều không biết hai người này.
Trên thực tế, nếu có Nam Minh ở đây lúc này thì có thể nhận ra lão già khô gầy kia. Tên tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ này chính là Thiên Lai thượng nhận, sư phụ của Nam Minh. Khi ba phương của Phương Vân sơn tề tụ, hắn vẫn trốn ở một nơi bí mật gần đó, thậm chí ý đồ phụ thân Nam Minh để tiến vào Huyết Sát Động Phủ đoạt bảo. Nhưng pháp thuật này cuối cùng vẫn không thể thực hiện được.
- Là ngươi...
Vừa thấy Trương Hằng, sắc mặt Bích U tiên tử lập tức thất sắc.
- Bích U tiền bối, đã lâu không gặp!
Khóe miệng Trương Hằng mang theo vài tia trêu chọc, hơi dừng một chút rồi tò mò nói:
- Ngươi hiện hẳn phải ở Vô Ưu Lâm, là nữ nhân của con diều hầu kia chứ?! Không biết sao ngươi có thể trốn ra được?
- Ngươi ngươi...
Bích U tiên tử nổi giận, bàn tay ngọc chỉ vào hắn, thân thể mềm mại cũng run rẩy.
- Bích u, tên tiểu bối này từ đâu ra thế, để ta thay ngươi dạy dỗ hắn!
Tu sĩ trang niên Nguyên anh kỳbên cạnh Bích U tiên tử lóe ra hàn quang, bay ra khỏi đại trận hộ phái, tế ra một kiện phi kiếm tràn ngập hàn quang.
Hưu
Hàn quang lóe lên, phi kiếm đã chém tới trước mặt Trương Hằng.
- Không được...
Bích U tiên tử muốn ngăn cản nhưng đã không còn kịp.
Trương Hằng vươn tay ra, nắm lấy phi kiếm đối phương, lắc đầu nói:
- Mục đích chân chính của ta hôm nay tới đây không phải là giết các ngươi. Tuy nhiên ngươi thật khiến người ta chán ghét, giống như ruồi bọ khiến ta ghê tởm! Cái này cũng không trách ta được...