Tiên Luyện Chi Lộ

Chương 443 : Phong Lôi Phiến chiến Huyền Ân Phiến

Ngày đăng: 22:54 19/04/20


Uy lực của Huyền Ấn Phiến phải lớn hơn những Thông linh pháp bảo bình thường. Tuy rằng tên Viên Hồng kia nhẹ nhàng vung lên nhưng uy lực cường đại nháy mắt đã phong tỏa không gian xung quanh Triệu Cương, những quang ban màu xanh nhanh chóng xẹt qua Triệu Cương đang hoảng sợ.



Trong thời điểm nguy cơ này, Ngụy linh bảo khải giáp màu bạc trên người Triệu Cương nổi lên ngân quang chói mắt, hình thành một hư ảnh khải giáp xung quanh thân hình hắn. Đồng thời thanh trường kiếm trong tay hắn chém ra quang hồ thể lành, phốc một cái liền va chạm với quang ban màu xanh.



Ầm!



Một tiếng nổ thật lớn vang lên khi hai người va chạm, uy lực dư tán cũng lan tới gần động phủ chỗ Trương Hằng, khiến cho cấm chế bên ngoài lay động, ảo trận bị phá vỡ.



Lập tức động phủ lâm thời này bại lộ.



- Ô? Mộ sư muội!



Triệu Cương cả kinh kêu lên, khải giáp trên người có mấy chỗ vỡ tan, cố nén xuống một búng máu trong cơ thể, sắc mặt trắng bệch. Khi hắn nhìn thấy Mộ Linh Nhi trong động phủ kia thì ánh mắt bỗng dưng sáng ngời.



- Có chuyện gì...



Mộ Linh Nhi chậm rãi mở hai mắt ra, phát hiện mình đang nằm ngủ trên mặt đất, còn Trương Hằng đang đứng bên cạnh mình, mặt đất cũng hơi rung động một chút.



- Triệu sư huynh, Viên sư huynh! Các ngươi sao lại đều ở nơi này?!



Thân thể Mộ Linh Nhi có chút suy yếu nhưng cũng đủ khí lực đứng dậy. Khi ánh mắt nàng nhìn thấy Huyền Ấn Phiến trong tay Viên Hồng thì sắc mặt đột nhiên biến đổi.



- Viên sư huynh... Huyền Ấn Phiến của phụ thân ta sao lại ở trong tay ngươi?!



Mộ Linh Nhi vừa nhìn thấy dấu vết đánh nhau nơi này và thương thế trên người Triệu Cương, trong lòng lập tức hiểu ra đôi chút.



- Tiểu sư muội, rất xin lỗi, nhưng Huyền Ấn Phiến này tuyệt đối ta sẽ không trả lại cho muội!



Khi Viên Hồng nhìn thấy Mộ Linh Nhi, trong lòng lập tức hoảng hốt, rồi nhanh chóng khôi phục lại bình tĩnh.



- Ngươi đã làm gì cha ta...



Sắc mặt Mộ Linh Nhi trắng bệch, thân thể mềm mại khẽ run lên.



- Sự phụ lão nhân gia hắn tẩu hòa nhập ma, hiện tại không rõ tình huống như thế nào.



Sắc mặt Viên Hồng bình thản, ánh mắt nhìn xẹt qua Trương Hằng bên cạnh Mộ Linh Nhi, thấy tu vi đối phương chỉ là Hóa Thần sơ kỳ nên cũng không để vào mắt.
- Đạo hữu, ngươi có ý gì? Không phải vừa rồi ngươi đã đồng ý với đề nghị của ta sao?



Sắc mặt Viên Hồng lộ ra tức giận, trong lòng lại hơi chột dạ, chuyển mắt nói với Trương Hằng:



- Không bằng thế này đi. Đạo hữu ngươi có điều kiện gì cứ trực tiếp nói ra. Chỉ cần bảo trì trung lập, cái gì cũng có thể thương lượng.



Ánh mắt Trương Hằng sáng lên:



- Thật sự điều kiện gì đều có thể nói sao?! Ngươi không gạt ta đó chứ?



- Chỉ cần điều kiện không quá mức, đồng thời ta có thể làm thì được!



Viên Hồng hơi thở phào một hơi, trong lòng thầm nghĩ Tu chân giới này quả nhiên luôn lấy lợi ích làm đầu. Tên thanh niên này cũng không phải là ngoại lệ. Chỉ mong yêu cầu của hắn đừng quá mức.



Thấy tình cảnh này, Mộ Linh Nhi và Triệu Cương đều hiện ra vẻ lo lắng. Bản thân hai người đều bị trọng thương, nếu mất đi sự trợ giúp của Trương Hằng thì đối diện với Viên Hồng cũng không hề có lực chống cự.



- Yêu cầu của ta rất đơn giản...



Trên mặt Trương Hằng hiện ra nụ cười giả tạo, nhớ tới quá khứ, khi mình vì sao mà tới thế giới này?!



- Yêu cầu gì? Ngươi muốn gì?



Trên mặt Viên Hồng mang theo vài tia vui mừng, chờ đợi câu tiếp theo của Trương Hằng.



- Ta chỉ muốn một thứ trên người ngươi...



Trương Hằng thản nhiên nói. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.



- Hay là ngươi muốn Huyền Ấn Phiến trong tay ta?! Điều này là không thể!



Vẻ mặt Viên Hồng cảnh giác nói.



- Không phải, thứ ta muốn chính là cái mạng chó của ngươi.



Sát khí bùng lên trong mắt Trương Hằng, Phong Lôi Phiến trong tay hắn mang theo hàng vạn ngàn đạo lôi quang và sóng triều màu xanh, bao phủ lấy Viên Hồng...