Tiên Luyện Chi Lộ

Chương 452 : Thị thiếp

Ngày đăng: 22:54 19/04/20


Khi một con ngươi của Trương Hằng hoàn toàn biến thành màu đỏ, khí giết chóc lan tràn trong không khí rõ ràng tăng thêm vài lần, lực trói buộc đối với tu sĩ ở trong Huyết Sát lĩnh vực cũng gia tăng gấp đôi.



Một vùng huyết vụ quỷ dị mông lung bao phủ chúng tu sĩ Hóa Thần Kỳ ở bên trong, pháp lực của bọn họ nhanh chóng xói mòn trong khu vực này, thần thức cũng bị hạn chế rất lớn.



Cho dù Tam đảo chủ Nhan Hồng Ngọc thực lực mạnh nhất, tu vi cao nhất trong bọn họ cũng chỉ có thể dùng thần thức nhìn quét tình huống trong phạm vi bốn năm mươi dặm mà còn hết sức mơ hồ.



- Vút-



Nhan Hồng Ngọc dứt khoát từ bỏ việc vây khốn Trương Hằng, trên thân thể mềm mại bao phủ một tầng hào quang rực rỡ rất bắt mắt ở trong huyết vụ, bay về một phương hướng nào đó.



Phạm vi của huyết vụ chỉ có hơn trăm dặm, Nhan Hồng Ngọc Chỉ cần nhắm về một phương hướng bay ra một khoảng cách, bằng vào thực lực của Hóa Thần đại viên mãn có lẽ có hy vọng rất lớn chạy thoát ra khỏi Huyết Sát lĩnh vực đáng sợ này.



Người cầm đầu đều chạy trốn thì những tu sĩ còn lại nào còn dũng khí, toàn bộ đều theo sau chạy trốn.



Đối mặt với Huyết Sát Quân Vương trong truyền thuyết, bọn họ đã sớm mất chiến ý. Hơn nữa thân ở trong khu vực này chỉ có thể phát huy không đến một nửa thực lực.



- Mọi người tốt nhất nên phân tán ra, như vậy cơ hội chạy trốn sẽ lớn hơn một chút...



Nhan Hồng Ngọc thấy đám tu sĩ này đều chạy theo mình thì khuôn mặt xanh mét, răng cắn chặt vào môi, quát lớn. Nguồn: https://truyenfull.vn



Nhưng những người chạy trối chết đều coi nàng rơm ra cứu mạng, làm sao dễ dàng từ bỏ, cả bọn đều đuổi theo không bỏ.



- Tam đảo chủ. Ngài dẫn chúng ta chạy ra một con đường sống đi.



- Nhan tiền bối, ngài không nên bỏ mặc chúng ta không lý đến!



Có một số tu sĩ đau khổ cầu xin. Dù sao tốc độ của Nhan Hồng Ngọc nhanh hơn bọn họ rất nhiều, nếu muốn vứt bỏ bọn họ cũng chỉ trong thời gian rất ngắn.



- Xú bà nương... Thời khắc mấu chốt chỉ biết chạy trối chết, ngay cả lão tử cũng không quản.



Hàn Lỗi con trai Nhị đảo chủ, ánh mắt âm lệ nhìn chằm chằm bóng lưng Nhan Hồng Ngọc, trong lòng sinh ra vài tia oán hận.



- Ha ha, ở trong lĩnh vực của chúng ta, các ngươi đi được sao?



Mọi người vừa mới bay ra mấy chục dặm, phía trước lóe huyết quang, Trương Hằng khóe miệng hơi trào phúng ngăn cản đường đi của bọn họ.



- A~~


- Trương Hằng, không nghĩ tới ngươi lại là người như vậy...



Mộ Linh Nhi ở xa xa nhìn rõ ràng tình cảnh bên này, khuôn mặt đỏ bừng, trong mắt lộ vẻ thất vọng cùng thần sắc khó thể tin nổi, thân thể mềm mại phát run.



Vào giờ khắc này nàng sinh ra nghi ngờ đối với thế giới này.



- Ha ha, thật làm cho người ta vui mừng. Không nghĩ tới trên thân ngươi lại có bảo vật có thể áp chế lực lượng Huyết Sát.



Trương Hằng cũng không phải tiến thêm một bước nhục nhã và cưỡng bức Nhan Hồng Ngọc giống như trong tưởng tượng của tu sĩ khác mà là thò tay lấy đi cái Ngọc trụy kỳ lạ đeo bên người nàng.



Ngọc trụy này dưới tình huống bình thường thì giản dị không ánh sáng, toàn thân màu xanh nhạt, không giống bảo vật phi phàm gì.



- Đây là bảo vật gia truyền của ta... Ninh Tâm Ngọc Trụy, cũng không phải Thông linh Pháp bảo gì thậm chí ngay cả một kiện Ngụy linh bảo cũng không bằng.



Trong ánh mắt dò hỏi của Trương Hằng, Nhan Hồng Ngọc nhắm hai mắt lại để làm giảm bớt cảm giác nhục nhã. Nàng cảm giác lực trói buộc trên người hơi nhỏ đi mới đáp lại, tràn ngập tuyệt vọng đối với tương lai.



- Ngay cả Ngụy linh bảo cũng không bằng?



Trương Hằng vừa nghe lời ấy không khỏi cười lạnh, lấy tay vuốt ve bề mặt ngọc trụy, phía trên còn lưu lại nhiệt độ cơ thể và mùi da thịt nhàn nhạt.



- Một cái ngọc trụy bình thường ngay cả Ngụy linh bảo cũng không bằng có thể ngăn cản được Huyết Sát lĩnh vực của ta? Mở mắt ra, nói cho ta biết lai lịch của nó.



Thanh âm Trương Hằng đột nhiên lạnh như băng, trong thần sắc nhìn phía Nhan Hồng Ngọc không có một tia mê luyến và ham mê nữ sắc.



Nhan Hồng Ngọc lập tức cảm nhận được một luồng khí lạnh theo da thịt mềm mại của mình xông thẳng đến tâm linh. Đó là một giọng điệu mệnh lệnh không cho pháp chống cự.



- Ta thật sự không biết, ngươi phải tin tưởng ta...



Trên khuôn mặt như trứng gã bóc của Nhan Hồng Ngọc lộ ra vài tia tuyệt vọng không biết làm sao được, trông thật đáng thương mở mắt ra, lại không dám nhìn thẳng vào ánh mắt sắc bén như đao của Trương Hằng.



Ánh mắt Trương Hằng bất động thanh sắc đảo qua Mộ Linh Nhi ở xa xa một cái, trong lòng máy động đột nhiên nói với Nhan Hồng Ngọc:



- Nữ nhân, vì sinh tồn ngươi có bằng lòng dâng hiến thân thể của mình trở thành thị thiếp của ta hay không?



Trong mắt đột nhiên tràn ngập mê luyến nhìn chằm chằm vào thân thể Nhan Hồng Ngọc, Trương Hằng vươn một bàn tay chạm lên khuôn mặt hồng hào ướt át của nàng khẽ hỏi.



Nhan Hồng Ngọc trong lòng vui vẻ lại cảm thấy rất bất ngờ!