Tiên Luyện Chi Lộ
Chương 459 : Rời đi khách qua đường!
Ngày đăng: 22:54 19/04/20
Trong không khí truyền đến một cỗ áp lực cực lớn. huyết châu trong suốt từ trong lòng bàn tay Trương Hằng bay ra, hóa thành một mảng Huyết quang, áp lực đè mạnh lên chỗ cửa mật thất giống như phải chịu đựng trọng lực ức vạn tấn của biển sâu vạn trượng.
- Trương đại ca! Là ta...
Thanh quang nhoáng lên, Mộ Linh Nhi hiện thân ra, gương mặt xinh đẹp bị áp lực đến đỏ bừng, mà màn Huyết quang kia cũng đã bao phủ toàn thân nàng!
Lập tức, khí tức tử vong tràn ngập trong lòng nàng, nàng không dám hoài nghi công kích của Trương Hằng Lần này, có thể dễ dàng lấy mạng của nàng. Từ đầu tới giờ, nàng cũng chưa hoàn hồn để làm ra phòng thủ.
Tại thời khắc mấu chốt này, huyết quang trong hai tròng mắt Trương Hằng bùng lên, huyết quang khiến lòng người run sợ kia "ông" một tiếng, hình thành một quầng sáng màu máu trong suốt, băng ngang qua trên người Mộ Linh Nhi.
"Phù!"
Thân thể mềm mại của Mộ Linh Nhi mềm nhũn, ngã xuống đất, hô hấp dồn dập, bộ ngực phập phồng một trận.
Sau một lát, trong đôi mắt nàng còn lộ ra vẻ mơ hồ, lẩm bẩm tự nói:
- Ta không có chết sao?
Trương Hằng cũng toát ra một thân mồ hôi lạnh, không biết vì sao vừa rồi sau khi hắn cảm nhận sau lưng có người ẩn núp, thế là theo bản năng hắn Chỉ muôn tiêu diệt đối phương, căn bản là không có ý nghĩ gì khác.
Bóp chết từ trong nôi hết thảy tồn tại có thể uy hiếp đến chính mình, điều này dường như đã trở thành một loại bản năng của Trương Hằng.
"Đây chẳng lẽ là đi chứng của người có được lực lượng Huyết Sát. động một tý là muốn lấy tính mạng người ta?" Trên mặt Trương Hằng hiện ra vẻ mơ hồ không chừng.
Giờ khắc này, hắn đột nhiên phát hiện sinh mệnh là nhỏ bé như thế một phán ứng nhỏ theo bản năng của mình, là có thể đưa người ta vào chỗ chết.
- Ngươi vừa rồi vì sao không né tránh?
Trương Hằng ánh mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm vào Mộ Linh Nhi đang dần dần tỉnh táo lại. trên mặt còn lộ rõ vẻ giận dữ.
- Ta...
Mộ Linh Nhi cũng không biết nói gì. vốn có ngàn vạn lời muốn nói. giờ khắc này nàng lại không thốt ra lời.
Vẻ tức giận trên mặt Trương Hằng dần dần đậm thêm:
- Còn nữa, vì sao ngươi thích núp trốn sau lưng người khác, chẳng lẽ không thể công khai đi vào, thích đùa dai hay sao?
Nếu vừa rồi vì sai lầm giết chết Mộ Linh Nhi. Trương Hằng tự mình hổ thẹn trong lòng không nói. còn có bình yên rời Bích Vân Đảo hay không cũng rất khó nói.
Dưới cơn thịnh nộ của Mộ Thiên Hải tu sĩ Hợp thể trung kỳ. tất nhiên sẽ mang theo đông đảo tu sĩ Hóa Thần kỳ đuổi bắt Trương Hằng bầm thây vạn đoạn.
- Ta...
Trong đôi mắt xinh đẹp của Mộ Linh Nhi che phủ một màn hơi nước:
- Ta Chỉ muốn đem tới cho huynh một ngạc nhiên vui mừng...
- Ngạc nhiên vui mừng?
- Con tin tưởng lời nói của phụ thân...
Mộ Linh Nhi cũng không có phủ định nhận định của Mộ Thiên Hải.
Toàn bộ "Chu Vương Triều" rộng lớn bao la biết bao. tu sĩ hằng hà sa số. hạng người gì không có? Tuy rằng ở giới tu chân, ác nhân thì nhiều hơn, nhưng cũng không ít người có tu vi cao, phẩm tính tốt.
- Ha ha! Linh Nhi con có thể nghĩ thông suốt điểm này là tốt rồi!
Mộ Thiên Hải thấy Mộ Linh Nhi dễ dàng đã nghĩ thông như vậy. trong lòng không khỏi mừng rỡ, vỗ vỗ vai con gái, thử thăm dò:
- Nếu không như vầy đi. hôm khác ta sẽ tìm cho con một nam nhân mạnh hơn hắn gấp mười lần...
- Phụ thân! Không cần...
Trên mặt Mộ Linh Nhi lộ ra vẻ quật cường và kiên định trước sau như một, ngẩng đầu nhìn theo phía bầu trời phương xa, thấp giọng nói:
- Tuy rằng ta tin tưởng trên thế giới này. nhất định sẽ có nam nhân ưu tú hơn hắn... Nhưng ở trong lòng Linh Nhi. trên người hắn có một thứ gì đó mà bất luận kẻ nào trên thế giới này đều không thể có được.
- Thứ gì vậy?
Mộ Thiên Hải tò mò hỏi nhưng trong lòng nhiều ít có chút lơ đểnh.
Mộ Linh Nhi khẽ lắc đầu:
- Đây Chỉ là một loại cảm giác của con...
Ngay sau đó nàng cười nói tiếp:
- Đây có lẽ cũng là một loại mị lực đặc thù chăng?
- Linh Nhi! Con không thể vì một người khách qua đường trong cuộc sống, mà vứt bỏ cuộc đời mình.
Mộ Thiên Hải cười khổ nói.
- Khách qua đường?
Mộ Linh Nhi khẽ lập lại mấy chữ này. nhưng lại lộ ra vẻ tươi cười rực rỡ khác thường, Dường như che lấp tất cả vẻ đẹp của thế gian.
Nặng cười nói:
- Ở trong lòng hắn, có lẽ con Chỉ là một người khách qua đường ngắn ngủi, nhưng ở trong lòng Linh Nhi. hắn chính là đại biểu, cũng là tất cả của cuộc đời con.
"Tất cả cuộc đời!"
Mộ Thiên Hải giật mình sửng sốt!
Đáng tiếc giờ phút này Trương Hằng đã bay ra xa ngoài vạn dặm. có lẽ vĩnh viễn hắn cũng không biết: hắn dùng một cái thân phận "khách qua đường", đổi lấy "tất cả cuộc đời" của một nữ nhân...