Tiên Luyện Chi Lộ

Chương 540 : Độc xà tập kích, Băng Phong Thiên Lý (thượng)

Ngày đăng: 22:55 19/04/20


- Cấp phủ chủ?



Uy lực tinh thần đáng sợ đột nhiên phủ xuống, làm cho Bạch Quyên cùng văn sĩ trung niên hoảng sợ không thôi, thân thể khe khẽ run rẩy.



Tiếng nói lạnh băng kia thấu tận xương tủy bọn họ. chiến ý mất sạch, trong lòng Chỉ còn một ý niệm làm sao trốn chạy.



Quy Tổ mắt lạnh nhìn hai người, trào phúng nói:



- Nếu quả thật là tồn tại cấp phủ chủ. Chỉ bằng thực lực hai người các ngươi, hiện giờ còn có cơ hội chạy trốn hay sao? Tuy rằng sát tinh này có thể phát ra uy lực tinh thần mạnh mẽ như thế. nhưng vẫn có một khoảng cách không nhỏ so với cấp phủ chủ chân chính.



Bạch Quyên sắc mặt trắng bệch, nói:



- Nhưng người này mang tới cho ta một cảm giác nguy cơ không thể chống lại. thật sự nếu không trốn, hôm nay chắc chắn phải ngã xuống ở đây, tu hành vạn năm thất bại trong gang tất.



Văn sĩ trung niên cũng gật đầu phụ họa:



- Nếu chạy trốn thì còn một đường sinh cơ. nếu ở lại đây thì Chỉ có một kết quả phải chết.



Quy Tổ cười lạnh nói:



- Muốn chạy trốn thì các ngươi trốn đi, nhưng lão quỷ ta có thể chắc chắn: một khi các ngươi rút đi. sẽ không còn đường sống. Nếu ở lại đây liên thủ cùng ta. có lẽ còn có một tia hy vọng sống sót. Nguồn truyện: Truyện FULL



- Xin nói rõ?



Bạch Quyên cố gắng làm mình trấn định lại. nhìn lão Trường Thọ Quỷ nổi tiếng cơ trí bác học trước mắt, trong lòng đột nhiên có lòng tin.



Quy Tổ trầm ngâm nói:



- Tuy rằng thực lực tên sát tinh này vượt qua ta suy đoán nhưng cũng không phải hoàn toàn không có cách nào đối phó. Lúc này hắn đang bị Vẫn Đống Bạch Tinh kiềm chế phần lớn tâm thần, là cơ hội cuối cùng cho chúng ta diệt sát hắn.



- Vậy chúng ta phái làm gì đây?



Văn sĩ trung niên có vẻ đáng khinh hỏi cũng khó mà che giấu thần sắc sợ hãi. ánh mắt tránh né của hắn.



- Tiên hạ thủ vi cường!



Trong ánh mắt sâu thăm của Quỷ Tô hiện lên một tia sát khí, sớm mất đi từ bi cùng cơ trí xưa kia.



- Nhưng chúng ta căn bản không tới gần được Vẫn Đống Bạch Tinh kia.



Bạch Quyên nghi ngờ nói. ánh mắt mong chờ nhìn Quỷ Tổ, xem lão có biện pháp gì không.



Quy Tổ vừa định nói, đúng lúc này từ trong Vẫn Đống Bạch Tinh ẩn ẩn truyền ra một tiếng kêu gào thét tận cõi lòng.




- Thông qua loại này phương thức giết chóc này. ngươi có thể tăng lên thực lực của mình, đúng là kỳ công chấn cổ tuyệt kim mà!



Nói xong câu cuối. trong ánh mắt Quy Tổ nhìn về phía Trương Hằng còn mang theo vài phần hâm mộ.



sắc mặt Trương Hằng dần dần trở nên phát lạnh:



- Lão rùa đen. ngươi có biết là mình biết quá nhiều...



Lập tức, một cỗ sát ý lạnh băng truyền ra từ trên người hắn.



vẫn ngồi trên tầng băng, Trương Hằng phóng ra sát ý của bản thân không có chút giữ lại.



Hai yêu tu Bạch Quyên cùng văn sĩ trung niên kia dù cho có ý niệm chạy trốn nhưng bị uy lực tinh thần của Trương Hằng tập trung, không dám cử động một chút nào.



Đúng lúc này, tiếng nói của Quy Tổ vang lên bên tai bọn họ:



- Lúc này vì mạng sống, Chỉ có liều chết mới đi ra đường sống.



- Ra tay!



Quy Tổ đột nhiên nhấc tay. một hạt châu xanh biếc bắn ra từ tay hắn một cỗ khí tức sinh mệnh mạnh mẽ sinh ra ở khu vực này.



Hạt châu xanh biếc theo hắn khống chế, bùng lên vô số tuyến ánh sáng xanh lục, bao phủ phạm vi trăm dặm.



Oong!



Hải vực khôn cùng bùng lên ánh sáng xanh lục. đột nhiên sinh ra xúc tua xanh lục vô cùng vô tận. điên cuồng sinh trưởng lấy Trương Hằng làm trung tâm.



Trong tầm mắt của Trương Hằng, những xúc tua màu xanh này ngày càng to. ngày càng dài ra. dần dần ngưng thực lại. giống hệt như thực vật chân chính.



Những xúc tua này giống như những con mãng xà xanh lục đáng sợ. phong bế khu vực chỗ Trương Hằng, hơn nữa bắt đầu quấn quanh người hắn.



- Đây là Pháp bảo gì. lợi hại như thế!



Vãn sĩ trung niên lộ ra vẻ vui mừng, cảm nhận được uy lực to lớn của hạt châu xanh biếc này. trong lòng yên tâm một chút.



Quy Tổ lạnh nhạt nói:



- Hai người các ngươi còn sững sờ làm gì. nhanh cùng ta diệt sát tên sát tinh kia. Người này không trừ, chúng ta khó mà thoát một kiếp này.



Nói xong, Quy Tổ lại khoát tay. trước người lơ lửng một con rắn lục nhỏ xanh bóng.