Tiên Luyện Chi Lộ

Chương 565 : Toàn thân trở ra (hạ)

Ngày đăng: 22:55 19/04/20


May mà ở thời khắc mấu chốt nàng tế ra một kiện Linh bảo phòng ngự. Vũ dực màu sắc rực rỡ trên người kéo dài ra tạo thành một tầng phòng ngự. triệt tiêu đại bộ phận công kích trọng áp nhằm vào thân thể nàng.



Lần này, Trương Hằng chỉ mới dùng ý niệm phát ra Chấn Áp Quyết tập kích, cùng không có sử dụng Cửu Vực Luyện Thiên Bảo Tháp, cho nên, uy lực không tính là biến thái lắm. nhưng pháp lực tiêu hao cũng ít hơn nhiều.



- Ngày sau gặp lại...



Trương Hằng hướng về nàng giơ tay chào, cả người hóa thành một đạo quang đoàn màu bạc, bay hướng lên trên không trung hải vực. nơi hắn bay qua còn có thể thấy được từng đạo lôi hình cung thanh thế kinh người.



- Ngươi đừng chạy...



Thiên Cầm cả kinh kêu lên, rất nhanh khôi phục lại trạng thái bình thường. uy lực tinh thần trong hư không hóa thành một đạo lợi kiếm, hung hăng chém tới hướng Trương Hằng.



Trương Hằng không nhanh không chậm, trên người chẳng những dâng lên uy lực tinh thần cường đại, còn đột nhiên phất tay một cái, trong lòng bàn tay kéo dài ra một lốc xoáy hai màu đen trắng quấn lấy nhau, hình thành một cái Thái Cực Âm Dương Đồ.



Đây đúng là áo nghĩa cơ bản của thức thứ hai bảo tháp: Âm Dương Quyết.



Lợi kiếm do uy lực tinh thần của Thiên cầm hóa thành kia, mới vừa chạm tới Trương Hằng liền bị Thái Cực Âm Dương Đồ hút đi, biến mất vô ảnh vô tung.



- Điều này sao có thể...



Thiên Cầm khiếp sợ bởi thần thông của Trương Hằng.



Trương Hằng ngừa mặt lên trời cười một tràng dài, bay hướng lên trên không trung hải vực. Bản tôn của hắn ở dưới đáy biển sâu Ma Xà Phủ, học được bí thuật phi hành trong biển, giờ phút này phi hành như cá gặp nước, vô cùng thông thuận.



Thiên Cầm thực lực chưa khôi phục đến trạng thái cường thịnh, muốn đuổi theo hắn, hy vọng thực mong manh.



- Hừ! Muốn chạy trốn, trước qua một cửa của Tử Hoàng ta!



Trương Hằng mới vừa bay ra mấy trăm dặm. liền cảm nhận phía trên sinh ra một uy lực tinh thần kinh thế hãi tục, nước biển trên đỉnh đầu. bỗng dưng trở nên nặng thêm gấp trăm ngàn lần.



Tử Hoàng ra tay rồi!



Nhân vật cấp Phủ chủ dưới trạng thái toàn thịnh, thực lực thực khủng bố, mang đến cho Trương Hằng một mối nguy cơ không nhỏ, không phải Thiên cầm có khả năng bằng được.



Đúng lúc này, cách đó không xa truyền đến một tràng tiếng cười dài:



- Ha ha ha! Tử Hoàng! Ngươi đừng nóng vội như vậy chứ?




Đôi mắt sáng lướt qua lũ yêu tu trong La Sát Mật Ngục, khóe miệng Thiên cầm mang theo vài tia cười lạnh.



Ánh mắt của nàng lướt tới trên mặt vài tên yêu tu trong đó, hơi dừng lại chừng một cái chớp mắt, mơ hồ hiện lên sát khí.



- Tiên tử tha mạng! Chúng ta có mắt không tròng không nhìn thấy núi Thái Sơn, vừa rồi đắc tội, còn thỉnh tiên tử thứ lỗi...



Mấy tên yêu tu kia lập tức cầu xin tha thứ, mặt đầy vẻ sợ hãi, cảm giác hơi thở thần chết đang từng bước một tới gần.



Thiên Cầm mặt như sương lạnh, vươn ra một bàn tay ngọc như tuyết trắng, cách không phẩy mấy cái vào mấy tên yêu tu kia.



"Bốp bốp!"



Những cái tát trên mặt mấy tên yêu tu này, thanh âm cực kỳ vang dội.



"Phốc!"



Mấy tên yêu tu này sắc mặt sưng Vũ, phun ra một búng máu.



Thiên Cầm nhẹ nhàng cách không phẩy tay, nhìn như không dùng bao nhiêu lực đạo, kì thực lại ẩn chứa uy lực tinh thần cường đại.



Cho nên, toàn bộ mấy tên yêu tu này đều bị nội thương không nhẹ.



- Tiên tử tha mạng...



Mấy tên yêu tu sợ hãi tới cực điểm, không ngừng cầu xin tha thứ.



- Hừ! Giết chết đám yêu súc các ngươi chỉ làm bẩn tay ta...



Trên mặt Thiên cầm lộ ra vẻ chán ghét, đột nhiên vung tay lên, một luồng hỏa diễm màu xanh sậm, bao phủ toàn bộ La Sát Mật Ngục.



Lập tức, trong Mật Ngục tối đen phát ra từng hồi tiếng gào thét thê lương thảm thiết.



Cũng không quản những yêu thú này có thể còn sót hay không, Thiên cầm lập tức thuấn di rời nơi đây.



Nhưng Thiên cầm không biết rằng, ngay thời điểm nàng làm việc này, trong La Sát Mật Ngục mơ hồ có một đôi "ngân mâu", nhìn chăm chú nhất cử nhất động của nàng.