Tiên Luyện Chi Lộ

Chương 620 : Chuẩn bị trước tầng bốn (hạ)

Ngày đăng: 22:56 19/04/20


Thiên cầm lãnh đạm nói.



- Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?



Bạch Vũ Lâm chấn động.



Nguyện vốn hắn vẫn xem thường sư tôn của Quách Phong, cho là một tu sĩ Hóa Thần Kỳ, có thể thu được một tu sĩ thiên tư như vậy, cũng là nhờ vận may mà thôi.



Thiên cầm cũng không muốn giấu giếm liền kể lại tiền căn hậu quả mọi chuyện cho hắn nghe.



- Cái gì? Sư tôn của hắn chính là Trương Hằng, người đã huyết tẩy Ma Xà Phủ. chấn nhiếp Cửu U hải vục. còn giết chết nhân vật cấp bậc ba đại Ma quân?



Bạch Vũ Lâm vừa biết được tin này. trên trán không khỏi đổ mồ hôi lạnh.



"Bùm!"



Hắn đặt mông ngồi phịch trên mặt đất. trong lòng hốt hoảng.



Nên biết rằng, trước đó ở trước mặt Quách Phong hắn từng châm chọc vị sư tôn này.



- Ngươi làm sao vậy?



Thiên Cầm kinh ngạc nói chỉ cảm thây phản ứng của Bạch Vũ Lâm có hơi là lạ.



Theo lý thuyết, khi hắn biết được kết quả như thế hẳn là phái vô cùng mừng rỡ mới đúng.



- Vậy... vậy Quách trưởng lão đi rồi sao?



Bạch Vũ Lâm hỏi.



- Chẳng những Quách trưởng lão đi rồi. đám người Trương Hằng cũng đều rời đi.



Thiên cầm đáp lời.



-Đi rồi...



Bạch Vũ Lâm thở phào nhẹ nhõm, mồ hôi lạnh ướt sũng quần áo, thầm nghĩ: "Chỉ mong Quách Phong không cần nói chuyện này với sư tôn của hắn, bằng không..." hắn khó có thể tưởng tượng hậu quả.



Lại một lúc lâu sau, một vầng sáng từ trên Thiên Tinh Đình chín tầng trời bay tới. khí thế kinh người.



Hưu!



Một gã nam nhân đáng người khôi ngô màu da cổ đồng, hiện ra ở phụ cận Vân Lan Phong, trên người hắn lộ ra một lực lượng cực kỳ khủng bố, khiến các tu sĩ phụ cận không dám tới gần.



- Tu sĩ Ma đạo vừa rồi đi hướng nào?



Nam nhân này hờ hững hỏi. thanh âm lạnh như băng, khiên trong lòng Thiên cầm thấp thỏm không yên.



- Đại nhân ngài là..



- Thiên Tinh Đình. DươngLâm!



Nam nhân thực tùy ý nói. ánh mắt sắc bén nhìn lướt qua mọi người tại trường.



Mặc kệ là Thiên cầm cấp Phủ chủ. hay là đại tu sĩ bình thường trước ánh mắt nhu thế. trong lòng đều là chấn động, không dám sinh ra mảy may lòng phản kháng.



- Thiên Tinh Đình Dương Lâm?



Thiên Cầm ngọc dung thất sắc. vội vàng hạ thấp người thi lễ:
ở trong mắt một tu sĩ tu vi thấp hơn mình mà lại nhìn thấy thiên địa bao la bát ngát hơn. điều này thật sự là kinh người.



Lạc Hà chung quy vẫn tin tưởng, nam nhân trước mắt này sẽ sáng tạo ra một kỳ tích.



Còn kém một bước, hắn sẽ đi lên vị trí đỉnh phong của nhất giới.



Đây là một loại cảm giác khó có thể nói rõ.



- Nhanh như vậy sẽ độ thiên kiếp, không biết Trương huynh đệ độ thiên kiếp mấy lần rồi?



Lạc Hà hỏi.



- Lần đầu.



Trương Hằng thập phần khẳng định nói.



Có vài thứ, đều là mơ hồ cảm ứng được.



Từ tầng ba đến tầng bốn cổ tháp, là vượt qua một cái đại giai đoạn, ở giữa nó có một cái khoảng cách không thể tưởng tượng.



Muốn thành công vượt qua cửa ải này. tất nhiên cần phái có một chất xúc tác.



Đó chính là thiên kiếp!



- Mọi sự đã chuẩn bị, chỉ thiếu gió đông.



Trương Hằng hít sâu một hơi, nói ra một câu.



"Vù!"



Toàn thân hắn cắt qua hư không, bay đi về hướng xa xôi khôn cùng.



-Ngươi đây là...



Lạc Hà hơi kinh hãi:



- Nếu là độ thiên kiếp, chẳng lẽ không cần ta hộ pháp cho ngươi.



- Không cần! Một kiếp này cần phái một mình ta gánh vác. Xin đại ca yên tâm. ta nhất định sẽ thành công!



Giọng nói tự tin của Trương Hằng rơi vào tai Lạc Hà.



- Được rồi... Ta tin tưởng ngươi!



Lạc Hà thở dài một hơi. trong đầu hiện ra vẻ mặt vô cùng tự tin của Trương Hằng.



Trong lòng hắn đối với Trương Hằng tràn ngập tự tin đồng thời cũng vô cùng lo lắng. Đây là một loại cảm giác cực kỳ mâu thuẫn.



Theo lý trí mà nói, Trương Hằng độ kiếp nạn này chính là cửu tử nhất sinh, nhưng trong cảm quan hắn lại tin tưởng đối phương có thể làm được.



Trong vô tình, Trương Hằng đã không phải Trương Hằng lúc trước, hắn đã có được một viên tâm cảnh của cường giả.



ở một góc khác trong gian nhà cỏ, trong đôi mắt xinh đẹp của Ninh Tuyết Dung, lờ mờ có thể nhìn thấy nước mắt óng ánh. nàng biết Trương Hằng rời đi. nhưng không ngăn cản.



"Vù!"



Một đạo ngân quang biến mất ở phía chân trời, đánh vỡ màn đêm U tối. buông xuống ánh sáng ban mai.