Tiên Luyện Chi Lộ

Chương 646 : Thái thượng tông chủ (hạ)

Ngày đăng: 22:56 19/04/20


Nam nhân lên tiếng không biết từ khi nào xuất hiện ở nơi này, nhưng sự tồn tại của hắn lại làm cho người ta có một loại cảm giác cực kỳ hợp lý, dường như hắn đã ở nơi này một ngàn năm.



Khi hắn nói chuyện, đám người Lam Hỏa Tông chủ, Bách Luyện đại sư còn chưa chính thức cảm thấy có gì khác thường.



- Phản đồ! Ngươi quy hàng Ma Thiên Môn cũng thôi, còn muốn kéo cả chúng ta. Muốn chết...



Bách Luyện đại sư còn không thấy rõ gương mặt nam nhân kia, chỉ là quát mắng một trận.



Nhưng khi lão nói đến hai từ "Muốn chết", lời nói kế tiếp lại bị nuốt trở vào trong bụng, trên mặt lộ ra vẻ như gặp quỷ.



Lam Hỏa Tông chủ thì trợn mắt há hốc mồm nhìn nam nhân trước mắt, từ khiếp sợ ban đầu chuyển thành nghi ngờ cuối cùng lại lộ ra vẻ mừng như điên. Hắn rungiọng nói:



- Ngươi... Người là Thái thượng Tông chủ?



Trong thời gian nửa hô hấp, thần sắc Lam Hỏa tông chủ liên tục biến hóa mấy lần.



Trương Hằng thản nhiên đi đến trước hai người, cười nói với Bách Luyện đại sư:



- Trăm năm không gặp, tính tình đại sư vẫn nóng nảy như thế.



Giọng điệu của hắn giống như cùng bằng hữu tán gẫu việc nhà.



- Thái thượng Tông chủ, ngài đã trở lại!



Bách Luyện đại sư cùng Lam Hỏa Tông chủ lại không cách nào bình tĩnh như Trương Hằng, đầy kích động nhìn hắn.



Bách Luyện đại sư kích động vô cùng, trong nhất thời quên chênh lệch thân phận của nhau, đi tới trước mặt Trương Hằng, lấy tay nắm chặt tay áo hắn.



- Rốt cục ngài đã trở lại, lần này Cực Diễm Môn cũng có thể thoát được đại kiếp nạn.



Bách Luyện đại sư lệ rơi đầy mặt, không chỉ bởi vì vị cứu tinh Trương Hằng tới mà lão cùng Cực Diễm Môn cùng với Trương Hằng cũng có quan hệ sâu xa.



Trương Hằng mỉm cười, nhìn Bách Luyện đại sư trước mắt lại nói với Lam Hỏa tông chủ:



- Lam Hỏa. Từ trước khi ta đi ngươi chỉ là một tu sĩ mới vào Nguyên Anh Kỳ. Hiện giờ chưởng quản Cực Diễm Môn, khí độ cùng tu vi đều vượt xa thường nhân một bậc.



- Thái thượng Tông chủ xin giáng tội! Đều là Lam Hỏa vô năng, để Cực Diễm Môn lưu lạc tới nông nỗi này.



Lam Hỏa phịch một tiếng, quỳ rạp xuống đất, trên mặt lộ ra xấu hổ và tự trách thật sâu. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL




Trên người hai gã trưởng lão Hóa Thần Kỳ lại lần nữa dâng lên một cỗ chiến ý.



- Tất cả mọi người không cần sợ. Trương Hằng này khẳng định là kẻ Đào thải của Chu Vương Triều, hiện tại trở lại Tam Tinh Vực, đến khi dễ những người ở cố hương chúng ta đây.



Rất nhanh một tin tức truyền đi giữa chúng tu sĩ bậc cao của Ma Thiên Môn.



- Mẹ kiếp, thì ra là một kẻ Đào thải. Vừa rồi còn bị hắn dọa sợ.



- Nói đúng lắm, mọi người không cần sợ.



Trương Hằng đứng trong hư không, đột nhiên phát giác những xôn xao trong trận doanh Ma Thiên Môn, ánh mắt những tu sĩ này nhìn về phía mình biến hóa rất lớn. Từ kính sợ cùng sợ hãi trước đó chuyển thành khinh miệt.



Biến hóa như thế khiến Trương Hằng kinh ngạc trong lòng, thần thức vô thanh vô tức đảo qua. rốt cục biết rõ ràng là nguyên nhân gì.



- Trương Hằng ta lại trở thành kẻ Đào thải của Chu Vương Triều từ khi nào?



Sau khi Trương Hằng biết được nguyên nhân chân thật, không khỏi cười khổ.



Sức tưởng tượng của đám tu sĩ này cũng quá phong phú.



Hoặc là nói, bọn họ vốn có một loại tâm lý lừa mình dối người.



- Dám hỏi Trương đạo hữu. nếu ngươi đã đi Chu Vương Triều hiện tại vì sao lại trở lại nơi hoang vu chúng ta đây? Chẳng lẽ muốn đem những tu sĩ chúng ta đều tới Chu Vương Triều? Ha ha ha...



Diệp Lãnh Nhai ngừa mặt cười dài, khí thế trên người như sóng lớn vỗ bờ, bao phủ phạm vi mấy trăm dặm. Uy năng lớn lao của Hóa Thần Kỳ đỉnh lại khiến Cực Diễm Môn chìm trong một bầu không khí áp lực khủng bố.



- Ta thật muốn nhìn một cái, Trương Hằng các hạ trải qua hơn một trăm năm ở Chu Vương Triều có thực lực thế nào?



Diệp Lãnh Nhai cười khẽ, nháy mắt đối với hai người bên cạnh.



Lập tức ba tu sĩ Hóa Thần Kỳ đứng thành hình tam giác, ba cỗ khí thế kinh thế hãi tục tụ tập cùng một chỗ. Trên trời mây đen cuồn cuộn, lôi điện chớp lóe.



Không khí tử vong áp lực khiến cho chúng tu sĩ Cực Diễm Môn trừ Trương Hằng đều lộ vẻ kinh sợ.



- Ôi... Cứ muốn bức ta động thủ sao?



Trương Hằng lắc đầu, khẽ thở dài một hơi rồi chậm rãi nhấc tay lên.