Tiên Luyện Chi Lộ
Chương 685 : Động Phủ kỳ quái
Ngày đăng: 22:57 19/04/20
Tiến vào vòng gợn sóng màu máu, cảnh tượng trước mắt bỗng nhiên sáng ngời, không còn là một màu máu đỏ đơn điệu nữa.
Hiện ra trước mắt mọi người là dãy núi, con sông, rừng rậm. phong cảnh tuyệt vời.
Hơn nữa, phẩm chất linh khí nơi này rất tốt, sánh ngang các đại thánh địa Chu Vương Triều.
Trên bầu trời đôi khi có linh thú đỉnh cấp tiên hạc bay qua. phát ra tiếng kêu kỳ ảo. để cho thế ngoại Đảo nguyên yên tĩnh này thêm vài phân hài hòa.
Đây là chủ động phủ Huyết Sát?
Chúng tu sĩ ngạc nhiên hiển nhiên thật ngoài dự liệu.
Trước khi chưa đến chủ động phủ Huyết Sát. chúng Chu Vương Triều đã tưởng tượng đến cạnh tranh cùng giết chóc vô tình.
Từ khi vượt qua Thông Thiên Huyết Tế Hà, chủ động phủ nghiễm nhiên trở thành Tu La luyện ngục đáng sợ nhất trong lòng mọi người: một mảnh giết chóc thị huyết. trừ bỏ giết chóc ra thì không còn có gì khác.
Nhưng mà vào Lúc này, cảnh tượng hài hòa bày ra trước mắt, lại hết sức ngoài dự liệu. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Đây rõ ràng là một khối thế ngoại Đào nguyên độc lập với thế gian mà!
Trương Hằng cũng lộ ra một tia dị sắc. thầm nghĩ:
"Các tu sĩ này vừa đến từ Thông Thiên Huyết Tế Hà, thần kinh đang ở trong trạng thái cảnh giác cao độ. Lúc này đột nhiên lại thấy cảnh tượng hài hòa yên tĩnh như vậy. tự nhiên có chút không thích ứng được."
Vù! Vù! Vù!
Nhóm tu sĩ mặt sau cũng tiến vào trong vòng sóng gợn màu máu, khi bọn họ nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, cũng lộ ra thần sắc kinh ngạc, hết sức kỳ quái.
Khi một gã tu sĩ cuối cùng tiến vào. dòng sông màu máu kéo dài mấy ngàn vạn dặm bỗng nhiên run lên một cái. tất cả con thuyền màu xám nháy mắt tan vỡ.
Ầm ầm!
Mặt đất dưới chân khẽ rung lên, khiến cho chúng tu sĩ bất an.
- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Chúng tu sĩ chuyên mắt nhìn ra bên ngoài vòng sóng gợn màu máu, thần thức không thể xuyên thấu qua khu vực này. nhưng dùng mắt thường vẫn có thể lờ mờ thấy được một chút hình ảnh.
Vũ ầm....
Thông Thiên Huyết Tế Hà dài mấy ngàn vạn dặm lắc lư một trận phát ra tiếng nổ khủng bố, uy áp vô hình lan tỏa khắp thiên địa.
Oong oong...
Cuối cùng, cả dòng Thông Thiên Huyết Tế Hà to lớn dưới uy áp đó hóa thành một cái bóng màu máu xa xưa tang thương.
Quái điều bốc lửa này mở rộng hai cánh dài đến mấy trượng, mỗi một con đều có thực lực cấp phủ chủ. cùng xông lên thì cũng không thể xem thường.
- Chạy mau!
Bốn năm vị cường giả này tu vi cao nhất cũng có Độ Kiếp sơ kỳ làm sao đám đối đầu với mấy chục con quái điều cấp phủ chủ kia.
Vù Vù vù!
Bọn họ thi triển bí thuật liều mạng chạy trốn chết đi một gã cường giả cấp phủ chủ. cuối cùng thoát khỏi quái điều kia, đi đến một bờ sông trong suốt thấy đáy.
Vù... xẹt xẹt xẹt!
Trong dòng sông nhìn như trong suốt thấy đáy này. đột nhiên nhảy ra hàng trăm con cá trắng bạc, há mồm phun ra những mũi tên ánh sáng trắng, công kích vô cùng sắc bén.
Đối mặt mấy trăm mũi tên ánh sáng mang theo khí tức tử vong kia, bốn gã cường giả còn lại sợ đến hồn bay phách lạc. liên tục tế ra linh bảo phòng ngự, dùng đủ loại pháp thuật chống lại.
Ầm ầm ầm!
Vừa đánh vừa lui, thẳng đến mấy nhịp thở sau. bọn họ mới thoát khỏi dòng sông nhỏ quỷ dị kia.
Cuối cùng, chỉ còn lại có ba người may mắn trốn chạy được.
Phù!
Ba người vẻ mặt còn hoàng sợ, mới thở ra một hơi.
- Thế này không xong, khắp nơi đều là nguy hiểm, mới một lúc thôi, chúng ta đã chết hai vị minh hữu rồi.
- Xem ra chúng ta phái tìm vài vị minh hữu thực lực mạnh hơn nếu có thể tìm được tu sĩ Đại Thừa Kỳ che chở, sẽ an toàn hơn nhiều.
Ba người bắt đầu thảo luận.
- Cường giả cấm kỵ Đại Thừa Kỳ. chúng ta không cần phải hy vọng xa vời. Không bằng đi tìm mười mấy vị minh hữu. nhân số đông thì chúng ta sẽ không phái sợ nguy hiểm bình thường, ở chỗ nguy cơ khắp nơi này, tu sĩ dưới Đại Thừa KỲ thực lực thấp nhất định không dám hành động một mình, quá nửa sẽ đồng ý kết minh.
- ừ. chủ ý này không tệ. chúng ta nên xuống dưới đi trên mặt đất, đi trên bầu trời rất dễ chọc tới nguy hiểm. Phàm là nơi có rừng rậm, sông nhỏ, hang núi, đầm lầy... đều có thể che giấu nguy cơ. chúng ta phải cẩn thận gấp bội, tránh cho sơ sẩy.
Cuối cùng, biện pháp tốt nhất của ba người này là đi bộ về phía có người.
Bốn người Trương Hằng nhìn rõ tình cảnh của các cường giả kia. Vân Dịch cùng cổ Thương càng thêm khó hiểu.
- Đúng là kỳ quái, vì sao mà chúng ta may mắn như thế. Bay trên trời lâu như vậy cũng không gặp một lần nguy hiểm, mà các tu sĩ xung quanh lại liên tục gặp nạn?
Cổ Thương có vẻ nghi hoặc khó hiểu, đặt ánh mắt lên người Trương Hằng.