Tiên Luyện Chi Lộ

Chương 688 : Mật điện U ám

Ngày đăng: 22:57 19/04/20


Ba trái Thiên Hương Quả!



Cự xà vảy đen đặt ra tiền lời lập tức áp đảo phía Tam Tiên Đảo.



Âm Dương Tán Tiên cùng Linh Hư Tán Tiên sắc mặt đại biến, nhưng cũng bất đắc dĩ.



- Ha ha, Trương mỗ vĩnh viễn đứng về phía trả công lớn nhất.



Trương Hằng không khỏi cười nói.



Hắn đứng ở giữa hai trận doanh, chỉ biết ngã về phía bên nào trả lợi ích lớn nhất.



- Cỏ đầu tường...



Linh Hư Tán Tiên cưỡng chế tức giận trong lòng, muốn châm chọc Trương Hằng là cỏ đầu tường ngã theo chiều gió. nhưng nghĩ tới đối phương thực lực thông thiên một giới, phải nuốt lời muốn nói trở vào.



Cỏ đầu tường ngã theo chiều gió. đó là để hình dung bên thứ ba yếu ớt. còn Trương Hằng đứng ở điểm cao cùng ưu thế tuyệt đối, đạp hai bên dưới chân, đủ để nắm giữ hai phía.



Hết thảy đều là bởi thực lực của hắn.



- Ba trái, đây là cực hạn của ta, không thể nhiều hơn!



Cự xà vảy đen lạnh lùng nhìn chăm chăm hai người Âm Dương Tán Tiên, giải thích với Trương Hằng:



- Bốn trái Thiên Hương Quả, chỉ có ba trái đã thật sự trưởng thành, còn lại một trái chưa chín, không thể hái được. Một trái Thiên Hương Quả cuối cùng, tạm để lại cho ta dùng vào lúc thích hợp nhất.



Thì ra cự xà vảy đen này không dùng Thiên Hương Quả, là bởi cân nhắc vào thời điểm thích hợp nhất cho mình.



- ừm, có thể được ba trái Thiên Hương Quả, Trương mỗ đã vừa lòng rồi.



Ánh mắt Trương Hằng đảo qua bốn trái Thiên Hương Quả kia, phát hiện lời Hắc Lân nói không giả, xác thật có một trái còn chưa chín, cưỡng ép hái đi. hiệu quả của nó sẽ giảm mạnh.



- Nếu đã thế, chúng ta đi thôi!



Âm Dương Tán Tiên hừ lạnh một tiếng, liền đi trước.



Vù vù!



Linh Hư Tán Tiên mang theo thần sắc không cam lòng, theo sát sau hắn.



Hai người rời khỏi khe sâu mấy ngàn dặm, bắt đầu trao đổi thần niệm.



- Trương Hằng này thật là khinh người quá đáng!



Trong lòng Linh Hư Tán Tiên nghẹn một hơi phiền muộn.



Cấp nhân vật như bọn họ. đứng trên đỉnh cao Chu Vương Triều trăm vạn năm qua. là nhân vật cấm kỵ thần thoại được hàng tỷ tu sĩ kính ngưỡng, chưa từng chịu tức giận như thế này.



Âm Dương Tán Tiên sắc mặt âm trầm không thôi, giọng trầm thấp:


Hắc Lân ngừng lại, vẻ mặt sợ hãi, chỉ vào bầu trời.



- Bầu trời?



Trương Hằng mơ hồ bắt được chút đầu mối. không khỏi ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào hư không.



- Trương đạo hữu lại không biết sao?



Hắc Lân kinh ngạc, dựa theo hắn nghĩ mình đã nói rõ. lẽ ra Trương Hằng phải hiểu mới phải.



Trương Hằng nghe thế. trong đầu thoáng hiện linh quang.



Bỗng nhiên hắn mở ra Thần Linh Nhãn, nhìn lên hư không.



Thật lâu sau, hắn khẽ thở dài, không nói gì. vẻ mặt lộ ra thần sắc kính sợ.



- Ngài đã hiểu được?



Hắc Lân cười nói.



- Đã hiểu.



Trương Hằng mặt không đổi sắc phun ra hai chữ, nói:



- Được rồi. Hắc Lân đạo hữu cứ nói cho ta tình huống ở tầng ngoài động phủ vậy. như thế có thể tiết kiệm chút thời gian của ta.



- Điều này không thành vấn đề. chỉ cần ta không lộ ra vị trí con đường đi vào tầng trong là được...



Hắc Lân rất sảng khoái nói ra hoàn cảnh tầng ngoài động phủ này.



Thời gian nó sinh tồn ở nơi này rất lâu dài, chỗ nào có nguy hiểm, chỗ nào có bảo vật, đều nói rõ ràng cho Trương Hằng.



- Ha ha, tồn tại cấp bậc như ta, ở tầng ngoài động phủ ít nhất có hơn trăm.



Hắc Lân giải thích.



- Vừa rồi ngươi nói cho ta những nơi nguy hiểm, nhưng cũng nói cho ta những nơi cất giấu bảo vật, không biết ta có thể đi lấy từng bảo vật kia?



Ánh mắt Trương Hằng sáng lên, nghi hoặc hỏi.



- Được, nhưng hung hiểm và kỳ ngộ luôn cùng tồn tại. Đương nhiên ta còn có một chuyện chưa nói cho ngài.



- Chuyện gì?



Trương Hằng cảm thấy có phần không ổn.



- Trong vòng một tháng, phàm là người không tiến vào tầng trong động phủ, đều sẽ phải chết.



Hắc Lân lạnh nhạt nói.