Tiên Luyện Chi Lộ

Chương 747 : Thần thú Thanh Loan

Ngày đăng: 22:58 19/04/20


Đối mặt với lão giả áo bào đen rít gào, Trương Hằng ngồi trên Pháp bảo đám mây không khỏi sửng sốt một chút, tiếp đó khẽ mỉm cười.



- Hai vị đạo hữu, các ngươi không cẩn sợ tên phản đồ Lãnh Nguyệt Môn kia. Lúc này hắn đã sa cơ lỡ vận, thân bị thương nặng, hai vị chỉ cần trợ giúp một tay là chúng ta có thể bắt được người này.



Y Nguyệt trong đôi đạo lữ song tu cùng vội lên tiếng.



Lúc này, hai bên chiến đấu đã vào lúc mấu chốt, Tề Vân cùng Y Nguyệt chiếm thượng phong, còn lão giả áo bào đen Phương Thiên đang chống đỡ gắt gao, làm cho hai người không làm gì được.



Hiện giờ, chỉ cẩn một chút lực từ bên ngoài là có thể đánh vỡ cục diện bế tắc này.



- Ha ha, thật có lỗi, chúng ta chỉ là đi ngang qua...



Trương Hằng rất thản nhiên nói, sau đó chầm chậm khống chế Pháp bảo đám mây bay đi hướng chủ thành Vô Song, hoàn toàn không nhìn chiến đấu kích liệt của hai bên.



Tuy rằng hai phía chiến đấu rất kịch liệt, nhưng Trương Hằng chỉ xem như trò đùa, có khi còn gật đầu.



- Tiểu tử, coi như ngươi thức thời.



Lão giả áo bào đen cười ha ha, có vẻ khen ngợi nói, rất hài lòng với lựa chọn của Trương Hằng.



- Tại sao lại bay chậm như thế?



Thôn trưởng khẽ giọng hỏi.



- Đúng thể, đại ca, chúng ta mau cách xa họ một chút đi.



Đái Dung có vẻ lo lắng nói.



Hai người đều hy vọng sớm thoát ly chiến trường này.



- Được, chúng ta đi.



Trương Hằng cùng cảm thấy không thú vị, bị không gian trói buộc ảnh hưởng, tiên nhân thượng giới chỉến đấu ngược lại không có thanh thế hùng hồn như ở hạ giới.



Ý niệm vừa động, tốc độ Pháp bảo đám mây tăng thêm mấy lần, định thoát khỏi chiến trường này rồi tính sau. Chỉ là Trương Hằng vẫn duy trì tốc độ phi hành ở mức Chân Tiên hạ vị đỉnh phong, ở không gian tiên giới coi như hơi chậm.



Nhưng mà có lẽ trời không cho người toại nguyện, trong khi ba người giao chiến, di động tốc độ cao, vù vù hai ba cái di dời chiến trường, na di đên bén phía Trương Hằng.



Xì xì xẹt...



Lại có một mảnh sấm sét lan đến bén phía bén này, cùng với tiếng rống giận của lão giả áo bào đen.



Không biết cố ý hay vô tình, đôi đạo lữ song tu kia cứ ép lão giả áo bào đen về phía ba người Trương Hằng.



Thần sắc Trương Hằng chợt ngưng, bình thản như không, dùng tốc độ phi hành bình thường. Khi lôi điện uy lực không nhỏ kia tới gân, liền biến mất không thể biểu được, ngay cả uy lực lôi điện trên chiến trường cũng giảm mạnh.



-Hả?



Lão giả áo bào đen cảm thấy rất khiếp sợ, thần thức lại quét qua ba người Trương Hằng.



Đúng mà, hai cái Chân Tiên, một người tu tiên vừa mới nhập môn.



Nhưng mà ở trong cảm quan của hắn, lực lôi điện hùng mạnh lan ra mới vừa tiếp xúc ba người, đã bị tồn tại thần bí hút đi.




Sở dĩ hắn chỉ điểm Đái Dung, không chỉ là vì duyên phận.



Lúc ở hạ giới, từng có mấy cô gái làm cho Trương Hằng không thể dễ quên.



Người đầu tiên là Yên Vũ Tình.



Thứ hai là Mộ Linh.



Thứ ba là Băng Vi.



Đối với mấy cô gái này, Trương Hằng đều ôm lòng hổ thẹn.



Cảm tình của con người cuối cùng sẽ từ ngây ngô trở nên thành thục.



Lúc này Trương Hằng hồi tưởng lại những nữ giới mà mình từng qua lại, không khỏi cảm thán năm đó mình quá tùy tiện, chỉ là vì một ý niệm sai lầm của mình, đã tạo ra ba cái bi kịch.



- Đại ca, tuy rằng thế giới tiên nhân tàn khốc, nhưng càng đơn giản càng tự do hơn thế giới phàm nhân, không có những rườm rà...



Đái Dung cố lấy dùng khí, vẻ mặt hiện lên thần sắc kiên nghị.



- Cho nên, muội quyết định tu tiên, sinh hoạt không trói buộc ở thế giới tiên nhân.



- Tốt.



Trương Hằng gật đầu, ngộ tính của Đái Dung không kém, mặc dù thế giới tiên nhân tàn khốc, nhưng bản chất càng thêm đơn giản.



Là một cô gái, Đái Dung bị những quy định khuôn sáo trói buộc, chỉ là một con chim ở trong lồng. Nguồn truyện: Truyện FULL



"Chỉ mong, ta đưa nàng vào thế giới tiên nhân, không phải là một sai lầm."



Trong lòng Trương Hằng thầm nghĩ.



Ba người lại bay ra mấy trăm dặm, Tiên bảo đám mây xuyên qua tầng mây, Đái Dung cảm thấy rất hứng thú với tất cả những gì ở thế giới bên ngoài.



Vù!



Bỗng nhiên, một cỗ uy áp cực lớn truyền đến từ phương xa, một con chim lớn toàn thân thiêu đốt ngọn lửa màu xanh, chở một thanh niên lưng đeo bảo kiếm màu bạc, bay tới trước mặt.



Theo hắn đến đây, trong phạm vi ngàn dặm đều tràn ngập uy áp hùng hồn nặng nề.



Xung quanh lập tức chim vào một mảnh yên tĩnh.



"Người này thật đáng sợ... Tiên thú kia, dường như là Thần thú trong truyền thuyết - Thanh Loan!"



Trong lòng Trương Hằng nhảy dựng, toàn lực thu liễm khí tức trên người.



Trong tiếng hót sắc bén của thần điểu Thanh Loan, thanh niên kia ngừng lại, ánh mắt quét qua mấy người Trương Hằng, nói từng chữ một:



- Ai là hung thủ?



-o0o-