Tiên Mãn Cung Đường

Chương 107 : Vương phủ

Ngày đăng: 22:32 19/04/20


Thủy lộ thông thoáng, một đường hướng Đông.



Tô Dự hưng trí bừng bừng tựa vào trên lan can ngắm phong cảnh, đi đến thế giới này đã gần một năm, hắn còn chưa ra khỏi kinh thành bao giờ. Nay chính là thời tiết đầu mùa xuân, liễu rủ đâm chồi, hoa dại bung nhụy. Phòng ốc ven bờ đủ loại kiểu dáng, có nhà tranh có nhà ngói; hài đồng thổi sáo chăn dê, lão hán thất tuần hút thuốc, càng nhiều là hình ảnh những người đánh cá chống một chiếc thuyền nhỏ đi sớm về muộn.



Hoàng đế bệ hạ an vị bên cạnh hắn, cầm cần câu giả vờ giả vịt câu cá.



"Lấy ra chơi một lát đi!" Lăng vương huých Cảnh vương xô đẩy đi tới, trước khi xuất phát, Phi Thạch Xử quả không phụ sự mong đợi của mọi người, đã làm ra chuột bông gắn bánh xe có thể lên dây cót biết chạy, Thái Hậu lặng lẽ đưa cho Cảnh vương.



Cảnh vương nhìn nhìn lan can được lướt sắt bao bọc quanh mình, mắt lưới có chút lớn, mèo thì khẳng định sẽ không rơi xuống, nhưng chuột bông thì không dám chắc, vì thế đẩy Thập Thất thúc ý đồ từ trong vạt áo hắn moi chuột bông ra, "Bên ngoài nhiều người như vậy, chơi thế nào được?"



Lăng vương trái phải nhìn nhìn, lúc này mới phát hiện thị vệ xung quanh, ho nhẹ một tiếng, lập tức đứng thẳng thân thể, "Nói có lý."



Hai người thấy Hoàng thượng phong nhã câu cá, liền cũng cầm cần câu xáp qua giúp vui.



"Hoàng thượng, trên thuyền này thị vệ quá nhiều, ngày thường rất nhiều không tiện." Lăng vương vung cần câu, chính nghĩa đường hoàng góp lời.



Hoàng đế bệ hạ thèm nhỏ dãi nhìn thoáng qua vạt áo trước xiêm y Tô Dự, có tâm muốn vùi vào chợp mắt, kẹt nỗi quanh mình thị vệ quá nhiều, thầm chấp nhận hơi hơi gật đầu, "Vào biển rồi, sẽ đổi đi."



Vịnh quá hẹp, nếu như có người muốn ám sát sẽ rất dễ dàng, vì phòng ngừa có người vụng trộm lên thuyền, thị vệ thủ xung quanh là tất yếu phải có, đợi khi tiến vào biển lớn mênh mông, thuyền nhỏ muốn tới gần thuyền lớn là rất khó, đến thời điểm đó là có thể bảo bọn thị vệ đến hai chiếc thuyền khác đi.



"Ào!" Trong lúc hai người nói chuyện, Cảnh vương đã câu lên được một con cá.



"Đầu hoàng hoa ngư này không nhỏ a!" Tô Dự lại gần nhìn nhìn, "Có thể làm hoàng hoa ngư nướng than."



"Chờ đi, xem bổn vương câu con càng lớn hơn nữa." Cảnh vương ngày thường tung tăng nhảy nhót là thế, nhưng đối với câu cá lại thần kỳ có nhẫn nại, vẫn ngồi ở chỗ kia không nhúc nhích, không bao lâu lại câu lên được một con.



Hoàng đế bệ hạ nhìn không được nữa, giữ tư thế thêm một lát rồi không bình tĩnh ngã cần câu, "Không câu nữa."



Biết miêu đại gia không có cái nhẫn nại này, Tô Dự cười kéo y ngồi bên cạnh Cảnh vương, nhấc cá trong thùng lên, ngay tại chỗ làm luôn.



Hoàng đế bệ hạ không nhẫn nại câu cá, lại càng không thích ngắm phong cảnh, nhưng đối với Tô Dự nấu cơm làm cá lại là trăm xem không chán, cùng Tô Dự chen trên một chiếc ghế, dường như không xương dán lên lưng hắn.
"Vương gia," Liễu thị vội vàng gọi một tiếng, thấy hắn quay đầu, có chút do dự nói, "Thiếp nghe nói Vương gia muốn xuất chinh ......"



Cảnh vương cong cặp mắt đào hoa, "Chớ sợ, bổn vương sẽ ở cùng nàng, đợi nàng sinh hạ hài nhi, rồi mới xuất chinh cũng không muộn."



"Vương gia!" Liễu thị nghe vậy lập tức đỏ hốc mắt, cảm động nói không nên lời.



"Ta khinh, quý tử giáng sinh, hắn tự nhiên phải ở cạnh rồi," Lăng vương điện hạ vẫy vẫy cái đuôi, nhìn nhìn Hoàng đế bệ hạ nằm ngửa bụng trong lòng Tô Dự, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, "Hoàng thượng cũng học một chút đi, xem người ta là như thế nào dỗ vợ a."



Hoàng đế bệ hạ khinh thường liếc mắt nhìn Thập Thất thúc, ngưỡng cổ để Tô Dự cào ngứa cho.



"Hô, mệt chết ta." Mèo lớn màu đen đột nhiên lủi lên đỉnh phòng, mở bốn chân nằm bẹp trên mái ngói, đối mặt một đám oanh oanh yến yến trong hậu viện, nhìn trâm cài tua rua trên người các nàng đung đưa, dù muốn vẫn phải khắc chế không thể ra tay, còn phải bảo trì mỉm cười mê người, dứt khoát chính là tra tấn a!



Tác giả có lời muốn nói: Tiểu kịch trường:



[ Chương: lớp học lời ngon tiếng ngọt của huynh trưởng ]



Cảnh vương: Khanh chi tư nhược liễu phù phong, thật sự là chọc người đau lòng!



Miêu công: Biết trẫm bộ dạng tuấn mỹ rồi, chùi nước miếng của ngươi đi!



Cảnh vương: Khanh quả nhiên băng tuyết thông minh, bổn vương thật là thán phục!



Miêu công: Nô tài ngốc thật sự là ngốc chết, cũng chỉ có trẫm không ghét bỏ ngươi!



Cảnh vương:...... Hoàng thượng, phiền toái ngươi nghiêm túc chút được không



Miêu công: Trẫm nơi nào không chăm chú? Rõ ràng ngươi nói như vậy mà!



Cảnh vương:...... Bỏ đi, chúng ta vẫn là học bắt chuột bông gắn dây cót đi.