Tiên Mãn Cung Đường
Chương 117 : Ngoài ý muốn
Ngày đăng: 22:32 19/04/20
Tô Dự nhanh chóng kéo người vào trong lòng nửa đỡ nửa ôm.
"Cẩn thận!" Cảnh vương cách đó không xa đột nhiên kinh hô một tiếng.
An Hoằng Triệt một tay che miệng vết thương, nương theo lực nâng của Tô Dự xoay mạnh người, một kiếm bổ tới phía sau Tô Dự.
Một tiếng gào thét bén nhọn vang lên, một con Huyền điệt bị chém thành hai đoạn, nhưng càng nhiều máu lại từ vết thương của Hoàng đế bệ hạ ồ ồ chảy ra, từ kẽ ngón tay thon dài trắng nõn tràn xuống ống tay áo màu vàng kim.
"Ngô......" Hoàng đế bệ hạ nhếch môi mỏng, khuôn mặt tuấn tú dưới ánh trăng như rút sạch màu máu.
Cảnh vương đã xông đến trước người bọn họ, hoành chĩa cá bảo vệ Hoàng thượng phía sau.
Lăng vương bước nhanh đi tới, một phen ôm lấy Hoàng thượng, "Tam nhi, ngươi ở bên ngoài trông chừng chút, ta đưa Hoàng thượng vào trong." Nói xong, bước nhanh vào khoang thuyền.
Mấy chiếc thuyền này là do bọn họ ban đầu vì tránh nguy hiểm mà cùng nhau kiến tạo, kết cấu đều không sai biệt lắm, bất quá do đã nhiều ngày dùng để chứa cá, tránh không được nơi nơi tràn ngập mùi biển. Tô Dự đầu nặng chân nhẹ theo vào phòng ngủ, dưới ánh nến sáng rọi, gai xương bén nhọn kia có vẻ càng thêm chói mắt, càng đáng sợ hơn chính là, nửa thanh gai xương dải cả thước kia đã biến thành màu đỏ, tựa như một căn viên phấn khổng lồ, đang tham lam hút máu của Hoàng đế bệ hạ.
Càng ngày càng nhiều Huyền điệt không cần mạng bắt đầu nhảy lên khoang thuyền, tiếng vang cốp cốp keng keng không dứt bên tai, thỉnh thoảng còn có những mũi tên màu đen xuyên qua cửa sổ bay vào.
Quốc sư chậm rãi ngồi xuống đầu giường, mới vừa rồi thi pháp khiến y có chút thoát lực, cánh môi nguyên bản hồng nhạt nay cũng trở nên có chút trắng bệch.
Tô Dự muốn tiến lên, lại bị Lăng vương kéo sang một phen, "Đợi Quốc sư xem xong ngươi hãy qua, ta đi ra ngoài hỗ trợ." Nói xong, vỗ vỗ bờ vai của hắn, xoay người đi ra ngoài đối phó Huyền điệt.
Nghe Lăng vương nói, Tô Dự nhìn nhìn Quốc sư vững như Thái Sơn, thoáng yên lòng, có Quốc sư ở đây, nói vậy Hoàng thượng hẳn không có việc gì......
"A --" An Hoằng Triệt đột nhiên phát ra một tiếng hô đau áp lực.
Tô Dự trợn mắt há hốc mồm nhìn năm ngón tay như ngọc của Quốc sư nắm lấy gai xương, rồi cứ như vậy thô bạo trực tiếp rút ra!
"Hoàng thượng!" Tô Dự một bước dài tiến lên, một phen ôm chặt Hoàng thượng bởi vì đau đớn mà thân thể hơi hơi run rẩy.
Quốc sư không để ý đến hắn, nhanh chóng điểm nhẹ vài cái xung quanh miệng vết thương, sờ soạng lấy lọ thuốc ra, một phen rắc thuốc bột lên vết thương.
Tô Dự đau lòng đến mức muốn chết, "Hoàng thúc, cái này sao có thể trực tiếp rút ra chứ!" Không phải trước tiên nên cho chút thuốc tê gì đó sao?
"Gai xương hút máu, đợi thêm lát nữa hắn liền thành một tấm da mèo." Quốc sư chán ghét đem gai xương ném qua một bên, lắc lắc tay, hơi hơi nhíu mày, tuy rằng không thương đến tim phổi, nhưng miệng vết thương rất sâu, cơ hồ xuyên thấu vai, thứ quái quỷ ghê tởm này lại còn hút máu, tinh huyết người ta.
Tô Dự nghe vậy, không khỏi càng thêm sốt ruột, niên đại này không có điều kiện truyền máu, gai xương dài một thước cũng không biết đã hút đi bao nhiêu máu rồi a!
"Ngươi và Hoàng thượng đồng sinh cộng tử, ngươi vẫn sống khỏe mạnh, hắn đương nhiên không chết," Quốc sư tâm tình tốt giải thích một câu, trong nháy mắt, giọt máu kia tựa như mũi tên rời cung, nhắm một phương hướng chạy vội đi, nâng nâng cằm với Giao nhân, "Theo sau."
Giao nhân cô nương lau mồ hôi, nắm thật chặt dây thừng trên người, ì oạp bơi đuổi theo giọt máu kia.
Đồng sinh...... cộng tử......
Tô Dự ngốc ngốc nhấm nuốt ý tứ những lời này, Uông công công tốt bụng giúp giải thích vài câu.
Thọ mệnh của quý tử Hoàng tộc, so với người bình thường dài hơn một ít, huyết khế mà Hoàng đế bệ hạ cùng Tô Dự ký, chính là huyết khế đặc thù trao đổi tinh huyết lẫn nhau, đồng sinh cộng tử, cho nên thọ mệnh Tô Dự có thể kéo dài theo, nhưng nếu Hoàng thượng thệ lúc tráng niên, hắn cũng sẽ lập tức cùng đi Tây Thiên luôn.
Tô Dự giật giật khóe miệng, khó trách trước lúc xuất phát miêu đại gia bá đạo nói là chết cũng muốn cho hắn chôn cùng, nguyên lai sớm đã đem hắn buộc chung một chỗ, cho dù hắn không muốn cũng phải chôn cùng. Bất quá, vạn hạnh là hai người bọn họ ký khế ước này, Quốc sư mới có thể dùng máu của hắn tìm kiếm miêu đại gia mất tích.
Bơi trong biển gần một canh giờ, trước mắt xuất hiện một tòa hải đảo, từ xa nhìn lại, trên đảo cỏ cây xanh um tươi tốt, cảnh tượng thập phần an bình. Sóng biển mềm nhẹ phất qua bờ cát vàng, bên trên bờ cát, bốn chú mèo đầy mặt mê mang ngồi đó.
Mèo lớn thuần màu đen nhảy dựng lên, trái chạy chạy phải chạy chạy, xông qua èo lớn đen vàng giao nhau một móng vuốt, "Thập Thất thúc, chuột bông gắn dây cót của ta đâu?"
"Ta làm sao biết?" Mèo lớn đen vàng bị đánh nhất thời lảo đảo, nhảy dựng lên muốn cắn hắn.
"Meo......" Quả cầu lông nhỏ màu vàng kim nhìn nhìn bốn phía, đi đến bên cạnh phụ hoàng ngửa đầu nhìn y.
Mèo lớn lông vàng liếc mắt nhìn nhi tử, "Không phải là tìm không thấy mẫu hậu thôi sao, nhìn cái bộ dáng không có tiền đồ của ngươi kìa!" Đang nói, bỗng nhiên đứng dậy, hướng bờ biển chạy tới hai bước, xa xa nhìn thấy một Giao nhân kéo tấm ván gỗ nhanh chóng bơi qua bên này, nhanh chóng đứng lên hươ hươ móng vuốt, "Nô tài ngốc, ở đâu này!"
Tác giả có lời muốn nói: Tiểu kịch trường:
[ Thần ngư hiệp lữ - trọng phùng tuyệt tình hải ]
Miêu công: Ngư nhi, ta rốt cuộc tìm được ngươi!
Tiểu Ngư: Nhưng là, đại hải mờ mịt chúng ta như thế nào đi ra ngoài?
Miêu công: Không có việc gì, ta có Điêu huynh!
Hai người chờ mong nhìn Điêu huynh
Điêu huynh [ tiểu điểu ]: Dát? Ta không biết bay nha!