Tiên Mãn Cung Đường

Chương 120 : Khốn cảnh

Ngày đăng: 22:33 19/04/20


Uông công công từ bước đầu tiên vào sơn động này, liền một khắc không ngừng bắt đầu dọn dẹp, trong sơn động nơi nơi là da thú tán loạn, cỏ khô, ở góc hẻo lánh còn chất đống rất nhiều đá, trân châu, vỏ sò, thậm chí còn có mấy đám lông chim. Tổng quản đại nhân tự nhiên là xem không vừa mắt, nhanh chóng đem da thú phân loại gấp lại, cỏ khô quét thành một đống, đồ chơi thì nhất nhất nhặt lên đặt vào trong bình đá.



Đợi mấy việc này làm tốt hết thảy, lại bận rộn không ngừng chạy đi hầu hạ bọn miêu đại gia.



Một nồi canh cá lớn rất nhanh liền thấy đáy, thời điểm Uông công công múc bát canh thứ ba cho Hạo vương nhịn không được nói một câu, "Có phải nên chừa lại một chén cho Quốc sư hay không ạ."



Động tác giơ bát của Hạo vương điện hạ nhất thời cứng ngắc, vỗ ót nói: "Xong xong!" Dứt lời, đoạt lấy thìa trong tay Uông công công, mò chút thịt cá đã được nấu rục rã, lại múc đầy một chén canh khác, hoang mang rối loạn chạy vào trong động.



Lúc đi đến bên giường, chỉ thấy chú mèo lớn trắng tuyết kia không biết khi nào đã tỉnh, ngồi trên tấm da gấu mở to đôi mắt lóng lánh trong suốt, cứ như vậy lẳng lặng nhìn hắn.



Lông tơ sau lưng Hạo vương điện hạ nhất thời cọng cọng đứng lên, kiên trì cười làm lành nói: "Tỉnh rồi à, đến ăn chút gì đi."



Sau một lát, đám người ngồi ở cửa động nghe được một tiếng hét thảm......



"Nhị Thập Nhất, ca sai lầm, ca sai lầm, đây không phải là đưa tới cho ngươi sao nha! Ai da, đừng cào mặt...... Meo ngao ngao ngao!"



Thái Thượng Hoàng nghe thấy động tĩnh bĩu môi, cho dù là vì bảo vệ khuôn mặt anh tuấn mà biến thành mèo đi nữa, thì cũng tránh không được kết cục bị đánh mà, nghĩ như vậy, uống xong một ngụm canh cá cuối cùng, tiếp nhận khăn bố Uông công công đưa qua lau lau tay, hoàn toàn không có tính toán đi cứu vớt đệ đệ.



Đợi đến khi Uông công công dọn dẹp bữa ăn xong hết, pha trà nóng, lấy một tấm da thú từ trong động ra trải trên mặt đất, Quốc sư lúc này mới mang theo mèo lớn vàng kim cúi đầu thiểu não đi ra, cùng mọi người ngồi trên thảm da thú.



Mưa bên ngoài tựa hồ còn chưa có ý muốn ngừng, mọi người ngồi tránh mưa uống trà, liền kể lại chuyện mấy năm nay trải qua.



Ngũ bá Trung vương xung phong nhận việc muốn giảng giải, nhưng cả đám mèo đều không phản ứng hắn.



Thái Thượng Hoàng đưa ly trà nóng trong tay mình cho Quốc sư, Uông công công lại nhanh chóng rót một ly khác cho Thái Thượng Hoàng.



Lăng vương rốt cuộc có thể thoát khỏi "chuyện xưa" của huynh trưởng, đến gần bên cạnh Cửu ca. Dũng vương màu đen trắng thoạt nhìn thập phần cường tráng, so với Lăng vương lớn hơn hẳn một vòng, thấy đệ đệ xáp qua, liền hữu hảo liếm liếm đầu hắn. Lăng vương ngẩn người, ngẩng đầu nhìn mèo lớn ánh mắt nhu hòa, đem đầu để đến trên người Cửu ca cọ cọ, quả nhiên vẫn là huynh trưởng đen trắng tốt nhất...... Đột nhiên có chút tưởng niệm Thập Tam ca a.
"Con thuyền ở cách nơi này không đầy ba mươi dặm, nhưng không thể tới gần." Thế tử Lỗ quốc công theo sự thực bẩm báo.



Vô luận là thuyền lớn Hoàng gia hay là chiến thuyền Đông Hải, đến chỗ cách đảo ba mươi dặm sẽ không tự giác mà lệch khỏi phương hướng quỹ đạo, như thế nào cũng không thể tiếp cận hải đảo. Phảng phất như có một đạo bình chướng vô hình, ngăn trở con thuyền tới gần. Các tướng sĩ ngồi trên thuyền nhỏ cũng y như vậy, nhưng thế tử và Giao nhân đã ký qua huyết khế lại có thể tiến vào không hề cản trở.



May mà thế tử Lỗ quốc công mang về đây không ít thứ, Tô Dự hưng trí bừng bừng ngồi xổm bên thuyền nhỏ lật xem.



Nồi nia xoong chảo, thảm, đệm giường, nến sáp, đánh lửa, trọng yếu nhất là dầu, muối, tương, dấm chua và lá trà, có mấy thứ này, ít nhất có thể làm chút đồ ăn ra hình ra dạng rồi.



Hoàng đế bệ hạ đứng phía sau Tô Dự, mặc hắn chọn lựa, ánh mắt lại thẳng tắp nhìn Thái Thượng Hoàng, "Phụ hoàng có phải che giấu việc gì không nói cho nhi tử hay không?"



Thái Thượng Hoàng hừ lạnh một tiếng, "Quả nhân có cái gì thèm giấu diếm?"



"Vậy thứ trong rừng đó là sao thế này?" An Hoằng Triệt nhất quyết truy vấn không tha.



Hai bên trừng mắt nhìn nhau thật lâu, Thái Thượng Hoàng thở dài, "Trên đảo này có một Thượng Cổ Thần Thú, nếu ta không đoán sai, hẳn là Hoàng tổ thúc của An gia ta."



Tác giả có lời muốn nói: Tiểu kịch trường:



Miêu công: Nói nhiều như vậy, chỉ có người cùng Hoàng gia có liên quan mới có thể lên đảo.



Tiểu Ngư: Thượng Cổ Thần Thú quả nhiên lợi hại



Miêu công: Vậy trước kia Giao nhân làm thế nào tới gần?



Hoàng tổ thúc: Đồ ăn đương nhiên có thể tới gần [⊙ω⊙]