Tiên Mãn Cung Đường

Chương 126 : Giường mèo

Ngày đăng: 22:33 19/04/20


Tô Dự nhìn mớ lông mèo tràn đầy kia, mắt đều muốn thẳng luôn, nuốt nuốt nước miếng, kéo ống tay áo Hoàng đế bệ hạ, "Đây...... ngủ thế nào bây giờ?"



Mèo lớn trên giường xoay người, ngửa cái bụng lên trời, quay đầu nhìn bọn hắn. Bộ lông giống như Bệ Ngạn thời thượng cổ, trên lưng là hoa văn hổ, trên bụng là lông nhung màu trắng, vài trượng lông tơ màu trắng chồng chất thành một mảnh hải dương mao mao, mèo đen lớn Cảnh vương đã nhịn không được, cọ một chút liền nhảy lên, trên bụng Tổ thúc chạy một vòng, nhảy lên chiếc móng vuốt to lớn kia, từ trên cao nhìn xuống mọi người.



"Meo!" Thái tử điện hạ từ trong vạt áo Tô Dự ló đầu ra, khua cái chân ngắn ngủn cũng muốn bò lên.



Hoàng đế bệ hạ ghét bỏ nhìn thoáng qua chiếc giường không còn chỗ trống nào, "Nô tài ngốc ngủ bên trong." Lời này nói xong, Hoàng đế bệ hạ vẫn như trước thực mất hứng, giường như vậy, ngủ chỗ nào cũng phải tiếp xúc với mấy con mèo khác mà.



"Thật... thật sự có thể sao?" Tô Dự nói cũng nói không lưu loát.



"Nếu không muốn ngủ ở đây, trẫm cùng ngươi ngủ bên ngoài." Hoàng đế bệ hạ hai mắt xoát một tiếng sáng lên, ngủ trên cây một đêm cũng không có gì, mà tránh khỏi nhóm trưởng bối còn có thể làm chút chuyện mấy ngày nay không thể làm a.



"Không không không, ở đây rất tốt." Tô Dự không chút do dự cự tuyệt đề nghị của Hoàng thượng.



Đại đại miêu ngáp một cái, lung lay chiếc đuôi to xoã tung, buông đến trên cái bụng.



Hoàng đế bệ hạ hừ lạnh một tiếng, nhưng cũng không kiên trì.



Tô Dự đứng bên giường, chậm rãi thò tay, sờ sờ chiếc giường đầy lông ấm áp kia, "Tổ thúc, ta cũng có thể ngủ bên trên sao?"



Đại đại miêu nhìn nhìn hắn, vươn một cái móng vuốt lớn ra, bẹp, đáp lên đầu Tô Dự.



Mới trước đây, thời điểm mẫu thân mang thai hắn bụng gồ lên, nguyên tưởng rằng sẽ là phàm tử, ai ngờ sinh ra lại là một con mèo lớn như vậy. Vốn đang bởi vì huyết mạch Thượng Cổ của hắn mà cao hứng, nhưng thẳng đến khi hắn đầy tuổi vẫn không thể hóa hình người, phụ thân mới bắt đầu buồn rầu. Nhiều năm như vậy chưa từng có một phàm nhân nào thân cận hắn, nay vợ cháu trai này lại tuyệt không sợ hắn, Tổ thúc rất là cao hứng.



"Mieo!" Hoàng tổ thúc lên tiếng.



Tô Dự nghe không hiểu, nhưng coi như Tổ thúc đồng ý, liền thả người nhảy lên, nhào vào biển lông mao.
Hoàng tổ thúc thấy bọn hậu bối đối với hắn để bụng như vậy rất là cảm động, liền đồng ý cùng bọn họ cùng nhau trở về, nếu như không được thì hắn lại quay về hải đảo là xong.



Đêm trôi qua, Tô Dự hưng phấn đến mức cơ hồ không chợp mắt.



Ngày kế, mọi người thu thập này nọ chuẩn bị rời đi.



Hoàng tổ thúc không có gì muốn gói ghém, Thái Thượng Hoàng bọn họ mang theo mấy cái bình chứa đầy giao châu và trân châu, Tô Dự cất Hoàng thượng và Thái tử, còn có ba thanh đao làm cá của hắn nữa.



Đi đến bờ biển, mọi người đang vô cùng cao hứng chuẩn bị về nhà chợt ngây ngẩn cả người, lúc trước thuyền gỗ nhỏ tại thời điểm bắt cá đã tan tành mất rồi, nay chỉ còn lại một miếng ván gỗ rách nát và một Giao nhân cô nương mà thôi, phải làm thế nào để đưa Tổ thúc ột trượng về thuyền lớn đây?



Tác giả có lời muốn nói: Tiểu kịch trường:



[ Chương: Thần Thú hải ngoại nhập cư trái phép là không dễ dàng ]



Miêu công: Lớn như vậy, vận chuyển như thế nào?



Cảnh vương: Nhét vào giấu trong đống cá đi



Hạo vương: Giả dạng làm cái đệm lông



Trung vương: Bị phát hiện ta đến giải thích



Hoàng tổ thúc:[ đạp lên thuyền, chìm luôn ] meo?



Mọi người: QAQ