Tiên Mãn Cung Đường

Chương 129 : Hồi kinh

Ngày đăng: 22:33 19/04/20


Thời kỳ Thượng Cổ, mạnh được yếu thua, mãnh thú có huyết thống không đủ cường đại, nếu thôn phệ được huyết mạch Thần Thú cường đại, thì tự thân thực lực sẽ tăng lên rất lớn. Nhưng mà huyết thống Thần Thú cường đại cũng không phải dễ dàng thôn phệ như vậy, nên một ít mãnh thú liền chuyên nhìn chằm chằm Thần Thú con để xuống tay.



Con Bệ Ngạn trước mắt này, tuy không phải con của rồng chính thống, bộ dạng cũng không giống hổ chút nào, song cỗ huyết mạch thượng cổ tinh thuần lại tựa như đồ ngon không ngừng phát ra mùi thơm dụ hoặc, khiến cho con hậu duệ Nhai Tí và trùng trăm chân thèm đến chảy cả nước miếng. Nếu như có thể nuốt con Bệ Ngạn con này thì......



Hải quái khổng lồ gào rống một tiếng, thả ra vô số gai xương hướng đại đại miêu vọt tới.



Cục lông to lớn giẫm trên mặt biển như trên đất bằng, tránh trái né phải thập phần linh mẫn, mặc dù gai xương dày đặc như mưa, nhưng cũng không chạm được đến hắn mảy may.



"Vèo vèo......" Mọi người đang xem đến khẩn trương, bỗng nhiên vài mũi tên màu đen từ chỗ tối bắn nhanh mà tới, Hoàng thượng ôm Tô Dự ngay tại chỗ lăn một vòng, những mũi tên đen kia tại chỗ hai người mới vừa đứng "Phập phập phập" ghim thẳng thành một mảnh.



"Huyền điệt!" Thái Thượng Hoàng từ Quan tinh đài nhảy xuống, tùy tay cầm một thanh trường kiếm.



Quốc sư theo phía sau phiêu diêu bay xuống, An Hoằng Triệt lập tức đem Tô Dự và nhi tử đẩy qua, chính mình thì chuyên tâm đi giết Huyền điệt.



Tô Dự tự giác trốn đến bên cạnh Quốc sư, ở đây có vòng phòng hộ thiên nhiên, không núp chính là tên ngốc.



Cảnh vương không biết đâu lại mò ra một cái chĩa cá, đứng ở trên lan can, Huyền điệt nhào lên con nào thì giết con nấy.



Trường kiếm của Thái Thượng Hoàng, nguyên bản vốn là trang sức treo trong phòng Quốc sư, binh khí của bọn họ, sớm ở vài năm trước đã ném đi đâu mất, Ngũ bá Trung vương trong tay cầm cái đục khắc bia đá, Thất thúc Hạo vương học nhi tử cầm chĩa cá, Cửu thúc Dũng vương thì tại khoang thuyền mò đến một cây chùy lớn dùng để sửa thuyền.



Hoàng tổ thúc linh hoạt né qua gai xương, ở trên mặt biển đè thấp thân mình, nhào mạnh lên, một ngụm cắn cổ hải quái khổng lồ. Hải quái da thịt rắn chắc, đầu cũng thập phần cứng rắn, duy độc cái cổ này vừa dài vừa thon, vừa rồi thả ra nhiều gai xương như vậy, còn chưa kịp mọc mới lên, trên cổ trống không một mảng lớn, giống như gà bị vặt lông vậy, thực dễ dàng cắn xuống.



"Rống!" Hải quái khổng lồ bị cắn cổ, rất là hoảng sợ, dùng sức lắc đầu, ý đồ đem quả cầu lông lớn treo trên cổ vung ra.



Vô số Huyền điệt hướng phía sau đại đại miêu đánh tới, trên người đại đại miêu đột nhiên phát ra một tầng sáng màu vàng kim nhu hòa, trong tiếng vang "rầm rầm rầm" trầm đục, Huyền điệt đen đúa đánh vào trên kim quang, nhất thời hóa thành một bãi máu màu đen nhầy nhụa.


Lời vừa nói ra, không thiếu được bị Thái Thượng Hoàng đánh ột trận.



Dọc theo vịnh hẹp dài, một đường yên lặng hướng kinh thành xuất phát, chọn đêm gió lớn trăng che cập bờ.



Tuy nói Quốc sư chuẩn bị tuyên bố Hoàng tổ thúc là hộ quốc Thần Thú, nhưng chú mèo lớn như vậy bị dân chúng nhìn thấy chung quy giải thích cũng không dễ, mọi người liền thừa dịp ánh trăng treo cao, trèo lên lưng Hoàng tổ thúc.



Cục lông vằn hổ lặng yên không một tiếng động nhảy vào hoàng thành, giữa mái ngói lưu ly màu vàng kim nhẹ nhàng lên xuống.



"Chúng ta đi đâu vậy?" Tô Dự hỏi Hoàng đế bệ hạ trong lòng.



Hoàng thượng nhìn nhìn sắc trời, chưa quá muộn, Thái Hậu lúc này có lẽ còn chưa ngủ, "Đi Từ An Cung."



Tác giả có lời muốn nói: Tiểu kịch trường:



Thái Hậu:[ nước mắt ròng ròng ] rốt cuộc tìm thấy ngươi!



Thái Thượng Hoàng: Mấy năm nay ngươi chịu khổ rồi



Thái Hậu: Đó là đương nhiên, ta mấy năm nay vì ngươi nuôi dạy hài tử, lo liệu chuyện nhà, quản lý tiểu thiếp, cân bằng triều đình, rất không dễ dàng a!



Thái Thượng Hoàng:...... Ai, thật sao......



Thái Hậu: Mau tới làm ấm tay cho ta, bồi thường một chút.



Thái Thượng Hoàng: QAQ nói cảnh cầm tay tướng, hai mắt đẫm lệ nhìn cảm động thiên địa đâu?