Tiên Mãn Cung Đường
Chương 30 : Thị Tẩm [hạ]
Ngày đăng: 22:30 19/04/20
Hoàng đế bệ hạ tuấn mỹ vô song đã nằm ở trên giường, hơn nữa thập phần bá đạo ngủ ở chính giữa cái giường, tứ chi thon dài mở ra, đem long sàng rộng rãi chiếm hết không chừa chỗ cho người khác nằm.
Tô Dự giật giật khóe miệng, nhìn hoàng thượng hơi khép hai mắt, suy xét mình có phải nên đi ngủ trên nền thảm hay không.
An Hoằng Triệt mở mắt ra, hơi hơi nhíu mày, “Thất thần làm cái gì, còn muốn trẫm cung thỉnh ngươi đi lên sao?” Lời này vừa nói xong, mới lăn lăn vào bên trong, nhượng ra một khối địa phương.
Tô Dự dở khóc dở cười trèo lên, quy củ nằm xuống bên người Hoàng thượng.
Hai người nhất thời không nói chuyện, lặng im một lát, Hoàng thượng ngủ ở trong chậm rãi lại gần, nhẹ nhàng ngửi ngửi trán Tô Dự, Tô Dự lập tức thân thể căng thẳng, “Hoàng, Hoàng thượng......”
“Ân?” An Hoằng Triệt lên tiếng, lại nhích nhích sang cạnh Tô Dự.
“Nến còn chưa tắt......” Nói xong câu này, Tô Dự hận không thể đem đầu lưỡi cắn mất, lời này nói ra, giống như bản thân khẩn cấp phải làm chút chuyện mà tối lửa tắt đèn mới tiện vậy, hắn kỳ thật chỉ là quá khẩn trương tìm đề tài mà thôi a.
An Hoằng Triệt ngược lại không nói gì, thò tay kéo một dải tua rua trong giường, ngoài cửa một trận tiếng chuông thanh thúy vang lên, lập tức có cung nữ tiến vào, nhanh chóng tắt đèn, rồi sau đó lặng yên không một tiếng động lui xuống.
Đại điện nhất thời lâm vào bóng tối, Tô Dự không khỏi càng khẩn trương hơn.
Thanh âm sột soạt qua đi, một khối thân thể ấm áp liền dán lại, Tô Dự nhanh chóng thò tay, chống đỡ lồng ngực Hoàng thượng sắp áp lên người hắn, “Hoàng thượng, người, người muốn làm gì?”
“Thị tẩm khi nào thì nhiều điều vô nghĩa như vậy!” Ánh mắt có thể thấy mọi vật trong đêm tối tự nhiên xem được hoảng sợ trên mặt Tô Dự, An Hoằng Triệt nhíu nhíu mày, một tay chống bên cạnh Tô Dự, một tay cầm chặt cánh tay Tô Dự để trên ngực y, kéo qua đỉnh đầu đặt trên gối. Hừ, rõ ràng đã thị tẩm nhiều lần như vậy, còn giả vờ trinh tiết cái gì.
Bị động tác khí phách của Hoàng thượng chấn nhiếp, Tô Dự nhận mệnh nhắm mắt lại, bộ dáng này của Hoàng thượng, có chỗ nào giống “không thể làm việc” chứ, trước đây không chịu sủng hạnh phi tần, phỏng chừng là vì không thích nữ nhân thôi. Mà nay toàn bộ hoàng cung, chỉ có một nam phi là hắn, thò đầu một đao, rụt đầu cũng một đao, nếu đã là chuyện sớm muộn, còn phản kháng cái quái gì nữa chứ?
Thấy Tô Dự ngừng lộn xộn, An Hoằng Triệt hừ lạnh một tiếng, buông lỏng tay hắn ra.
Tô Dự thấy thế, dùng chiếc đũa gắp một con tôm ra, bóc vỏ, bỏ vào trong bát trước mặt tiểu miêu, “Trước ăn một chút đi, chốc nữa làm đồ ăn ngon cho ngươi.”
An Hoằng Triệt lúc này mới miễn cưỡng cúi đầu, liếm tôm bóc vỏ không có hương vị gì một cái, bất mãn nhe răng, ngự trù làm mấy thứ này hắn sớm đã ăn chán rồi.
Trên triều, biết Hoàng thượng bởi vì sủng hạnh nam phi mới nạp mà bãi triều, Ngự Sử thập phần tức giận.
“Hoàng thượng thật vất vả thân thể mới tốt lên, không nghĩ tới thế nhưng lại bị mĩ sắc che mất quốc sự, quốc gia bất hạnh a!” Ngự Sử nhảy nhót một lúc lâu, hầm hừ xoay người về nhà, chuẩn bị viết tấu chương một vạn chữ để ngày mai thượng tấu.
Thừa tướng mặt không đổi sắc lần lượt chào mọi người rồi trở về nha môn, dù sao loại sự tình Hoàng thượng không lên triều này thường xuyên phát sinh, mọi người cũng quen cả rồi, chẳng qua...... Trong mắt Lộ mậu công chợt lóe một đường sáng tối tăm, trước đây chưa bao giờ nghe nói qua Hoàng thượng sủng hạnh phi tần, nam phi này thật đúng là đáng giá chú ý một chút.
Mà Hoàng thượng hoang dâm vô đạo, giờ phút này đang đắm chìm trong ôn nhu hương của Hiền phi, vui sướng ngả nghiêng.
Tô Dự lấy ra mớ sò đã làm trước khi tiến cung, lúc trước sợ hỏng mất, ở nhà đã rang sơ qua, nay lấy ra, hâm nóng một chút liền có thể trực tiếp ăn. Biết Tương Trấp Nhi thích có mùi thơm hơn nữa cảm giác đậm đà, Tô Dự liền dùng đồ gia vị và canh loãng lại hầm một chút, tiếp theo chiên một lần, dùng dao cắt thành hình dạng vỏ sò nhỏ, rất là dễ thương.
Tô Dự bưng một bàn sò chiên đã làm tốt đi đến thuỷ tạ giữa hồ, mèo nhỏ đang nằm trên đệm mềm lười biếng phơi nắng. Buổi sáng ánh nắng cũng không nóng cháy, đem bộ lông vàng kim mềm mại chiếu đến ấm áp dễ chịu.
Thuỷ tạ không có trần, từ những phiến đá lát dưới đất xây một cái đài bằng gỗ, mặt trên bày bàn thấp và đệm mềm. Tô Dự đặt cái đĩa trên bàn, Tiểu Thuận lập tức rót một ly trà nóng, cầm lên một khối sò nhỏ, đến gần bên miệng miêu đại gia đang híp mắt, miêu đại gia xốc mí mắt lên liếc mắt nhìn, miễn cưỡng ngậm vào trong miệng.
Buổi sáng Tô Dự cơm nước xong, liền cho làm y một chén canh cá tươi, lúc này ngược lại cũng không phải rất đói.
Tô Dự bị mặt trời chiếu đến có điểm khó chịu, đơn giản cũng trên đệm mềm nằm xuống đến, đút Tương Trấp Nhi một viên, chính mình ăn một viên, một người một mèo cứ như vậy không có việc gì mà nhàn nhã.
Tiểu Thuận dẫn một tiểu thái giám xa lạ xuyên qua hành lang gấp khúc đi tới. Dương công công ngăn cản bước chân tiểu thái giám khi tới gần thuỷ tạ, để hắn đứng cách ngoài mười bước chân, hỏi nguyên nhân đến đây rồi bẩm cho Tô Dự.
“Khởi bẩm nương nương, tiểu thái giám trong cung Lộ Quý phi đến truyền lời, mời ngài đi Ngọc Loan Cung một chuyến.” Dương công công thấp giọng nói.