Tiên Mãn Cung Đường
Chương 42 : Ước hội
Ngày đăng: 22:31 19/04/20
An Hoằng Triệt ghét bỏ nhìn hắn một cái, ném qua một tấm khăn màu vàng sáng.
Tô Dự ngượng ngùng xoa xoa miệng, vừa rồi Hoàng đế bệ hạ một câu khí phách “Ngươi là của trẫm” đem hắn dọa sợ, Hoàng thượng không phải nên nói “Ngươi là phi tần của trẫm” hoặc là “Ngươi là thần tử của trẫm” linh tinh vậy sao? Nói nửa câu nghe quá không được tự nhiên...... Thật giống như là thổ lộ vậy ......
Bị ý nghĩ của mình làm hoảng sợ, trộm liếc mắt nhìn An Hoằng Triệt sắc mặt trầm tĩnh ăn chân cua, Tô Dự lắc lắc đầu, đem ý tưởng không đáng tin kia bỏ ra. Nhất định là vì hôm nay Hoàng thượng quá đẹp trai, mới dẫn đến hắn bị chứng vọng tưởng.
Lúc này đám tiểu nhị quản lý việc thu mua nâng cá tôm mới vào cửa viện, hai người liền không nói chuyện nhiều nữa, cúi đầu bới cơm.
Nước canh cua hương lạt thơm lừng rưới lên cơm trắng, ăn ngon hết sẩy. Hoàng đế bệ hạ ăn xong cua, liền trộn đồ ăn và nước canh ăn luôn hai chén cơm.
“Muốn ăn thêm thoi cua hay không?” Tô Dự xem bộ dáng Hoàng thượng chưa thỏa ý, hỏi dò. Thật vất vả xuất cung một chuyến, có thể ăn được cua rẻ như thế, nhất định phải một lần ăn đủ, như vậy Hoàng thượng có lẽ thật nhiều ngày sau sẽ không muốn ăn thịt cua.
“Không cần,” An Hoằng Triệt buông đũa, nhìn về phía Tô Dự, “Ngươi còn muốn ăn?”
“Không, ta chính là nghĩ cua này rẻ......” Tô Dự nghĩ, thình lình đem lời thật nói ra.
“Đông gia, ngài đừng nói vậy, cua này một điểm cũng không rẻ đâu,” Hỏa kế quản lý mua hàng đang khiêng đồ vào phòng, nghe lời này của Tô Dự liền xen miệng, “Hai trăm văn tiền một cân đấy!”
“Sao lại đắt như vậy?” Tô Dự nhíu mày, thoi cua bình thường lên xuống cũng chỉ bảy tám mươi văn một cân, nay còn không phải mùa cua nhiều thịt, lẽ ra không thể đắt như vậy mới đúng.
“Gần đây thủy hải sản đều tăng giá,” Trương Thành vừa làm đồ ăn xong một bên rửa tay một bên đi đến, định nhân cơ hội cùng sư phụ nói vài câu, “Có lẽ là năm nay không tốt, gần đây đánh bắt cá toàn kéo lưới trống không.”
“Không phải,” Hỏa kế trưởng quản lý mua hàng có một đôi mắt nhỏ, tinh quang bắn ra bốn phía, nghe vậy thần bí hề hề xáp qua, “Ta nghe nói không phải bởi vì kéo lưới trống, mà là kéo phải quái vật.”
“Hoàng thượng muốn cưỡi ngựa sao?” Tô Dự xuống xe ngựa, nhìn đến mặt cỏ trống trải và gò đất phập phồng, đột nhiên thấy vui vẻ thoải mái hẳn lên.
An Hoằng Triệt lắc lắc đầu, “Mang ngươi đi một chỗ.” Nói xong, vươn một bàn tay tới hắn.
Bàn tay thon dài trắng nõn, khớp xương rõ ràng, đầu ngón tay màu hồng nhạt xinh đẹp, Tô Dự bốn phía nhìn nhìn, hai ám vệ thế nhưng nháy mắt không thấy bóng dáng, quanh mình không có một bóng người. Nuốt nuốt nước miếng, đành phải thò tay cầm lấy bàn tay kia, thần thần bí bí như vậy, lại khiến hắn sinh ra vài phần chờ mong, bọn họ đây là đang ước hội [hẹn hò] đi?
Nhảy qua một con lạch, vòng qua một cánh rừng nhỏ, quẹo trái quẹo phải năm lần bảy lượt rất là hoang vu, lại trèo lên một triền núi nhỏ cao hai trượng, Hoàng đế bệ hạ đột nhiên dừng chân, hơi hơi nhếch môi cười, “Nơi này là chỗ ta cùng Hoằng Ấp lúc trước thường đến, chỉ có hai người chúng ta mới biết.”
Trước mắt là vùng đất trũng đón ánh mặt trời, bắt đầu từ đỉnh triền, kéo dài đến tận rừng cây xa xa, mọc một khoảnh lớn vô cùng tươi tốt -- cỏ đuôi mèo!
Tác giả có lời muốn nói: Tiểu kịch trường:
Sách đồng thoại: Mặt sau triền núi nhất định có khoảnh lớn đầy hoa hồng.
Sách tu tiên: Mặt sau triền núi nhất định có kỳ trân dị bảo.
Sách cung đấu: Mặt sau triền núi nhất định có thích khách tâm ngoan thủ lạt.
......
Tiểu Ngư: Ta cuối cùng cảm giác khung cảnh có điểm không đúng.