Tiên Mãn Cung Đường
Chương 85 : Trưởng hoàng tử
Ngày đăng: 22:32 19/04/20
Quốc sư tuyên bố kết quả phán định, ngược lại dời ánh mắt về phía tam trắc phi Ly vương, "Ngươi nếu đã biết, bổn tọa cũng không cần nhiều lời, hôm nay hãy ký kết huyết khế."
Tam trắc phi nhìn nhìn mèo con trên bàn đang thò móng vuốt ý đồ cào cổ tay áo Quốc sư, lại quay đầu nhìn nhìn Ly vương.
Ly vương gật đầu với nàng, "Ký đi, đính huyết khế rồi, sau này nàng chính là chính phi Ly vương."
Chính phi? Trong mắt tam trắc phi chợt lóe kinh hỉ, chợt nghĩ đến, trong nhà Thân vương, phàm là nữ nhân sinh hạ quý tử đầu tiên, đều sẽ được lập làm chính phi, sau đó Thân vương sẽ đưa các cơ thiếp không có con nối dõi về nhà.
Từ sau khi sinh hạ một con mèo, tam trắc phi liền lo lắng không thôi, mới đầu còn cho rằng bản thân gặp quỷ quái, sau này Vương gia đem chân tướng nói cho nàng, nàng mới biết được, nguyên lai hoàng thất cất giấu bí mật lớn như thế, nàng mất vài ngày mới dám đối mặt với nhi tử của mình. Bất quá Vương gia cũng không ép buộc nàng phải chăm sóc hài tử, mà đều là cả ngày tự mình ôm theo chạy nơi nơi.
Quãng đường vào kinh này, nàng ngày đêm lo lắng hãi hùng, sợ bị người khác phát hiện, may mà không xảy ra việc gì ngoài ý muốn, thuận lợi đến An Quốc Tháp. Chuyện lúc trước đều giống đang nằm mơ vậy, thẳng đến giờ phút này, nhìn Hoàng thượng, Quốc sư, nàng mới chính thức tin tưởng, hoàng thất hiện nay không phải hoàng thất bình thường, mà là một đám...... mèo......
"Thiếp thân nguyện ý ký hết huyết khế, tuyệt không rời bỏ hoàng thất." Tam trắc phi, về sau phải sửa thành Ly Vương phi, thành kính quỳ xuống trước mặt Quốc sư, vươn một bàn tay ngọc ngà thon gầy ra.
Quốc sư đứng lên, nâng một ngón tay, đặt cách một đoạn phía trên cổ tay Ly Vương phi, một đoạn hư không ở giữa, một đường máu thật nhỏ liền xuất hiện trên cái cổ tay trắng nõn kia, một giọt máu mượt mà từ miệng vết thương tách ra, phiêu phù trong lòng bàn tay Quốc sư, không ngừng xoay tròn.
Tô Dự mở to hai mắt, nghiêm túc nhìn một màn chỉ có trong điện ảnh mới có thể xuất hiện này, nguyên lai Quốc sư cũng không phải giả thần giả quỷ, mà là thật sự có đại thần thông!
Giọt máu trong suốt xoay tròn trong không trung không bao lâu, ngón tay giống như đốt trúc bằng ngọc của Quốc sư chợt khép lại, một lát sau lại mở ra, giọt máu đã biến mất không thấy, tay kết thủ ấn phức tạp, vươn ngón trỏ điểm lên mi tâm Ly Vương phi.
Ly Vương phi cảm thấy có thứ gì đó chợt rút ra, lại có thứ gì đó chảy ngược trở về, rồi sau đó yên tĩnh lại.
"Khế thành." Quốc sư thản nhiên nói một câu, lại ngồi trở về, nhìn mèo con trên bàn không nói nữa.
"Meo?" Mèo con không hiểu người lớn đang nói cái gì, ai nói nó liền quay đầu nhìn người đó, thấy tay áo phiêu dật của Quốc sư lại về đến trên bàn, nhất thời ánh mắt bị hấp dẫn, lại quơ trảo đi cào.
"Bí mật hoàng thất, không thể để cho bất luận kẻ nào biết được, một khi để lộ bí mật sẽ chết bất đắc kỳ tử." Quốc sư theo thường lệ nói qua quy củ một lần.
Ly Vương phi cung kính ứng tiếng, tự nhiên không dám có dị nghị gì, đợi Quốc sư nói xong, do dự một lát, mới thử mở miệng thăm dò, "Thiếp thân cả gan hỏi một câu, hài tử về sau sẽ thế nào?"
"Nay phẩm vị Hiền phi là cao nhất, cho hắn giáo dưỡng cũng không có gì đáng trách." Thái Hậu khoát tay, không định nói nhiều thêm, chỉ cảnh tỉnh đám cung phi này đừng xen vào việc người khác, quấy nhiễu tiểu hoàng tử.
Hoàng đế bệ hạ cảm giác quả cầu lông nhỏ nhỏ xinh xinh bên cạnh này rất là phiền toái, Tô Dự lại cao hứng muốn chết.
Tối, Hoàng đế bệ hạ dùng xong cơm chiều, biến thành mèo nhỏ lông vàng nằm trên đệm mềm chờ tiêu cơm, bốn chân hướng lên trời, nhàn nhã vẫy cái đuôi. Quả cầu lông nhỏ xíu đen vàng giao nhau nghiêng ngả lảo đảo bò lại, nhìn chằm chằm cái đuôi to màu vàng kim kia, đôi mắt như ngọc lưu ly lắc lư theo cái đuôi, sau đó đè thấp thân mình, nhào mạnh qua chụp lấy.
Hoàng đế bệ hạ bị hoảng sợ, đen mặt trừng quả cầu lông không biết sống chết kia. Trưởng hoàng tử điện hạ hoàn toàn không ý thức được nguy hiểm, vẫn như trước hưng trí bừng bừng đuổi theo đuôi to mà chạy.
Đúng lúc này, Tô Dự cầm một cái bát ngọc nhỏ đi tới, cười tủm tỉm ngồi lên đệm mềm, "Ăn cơm đi."
Hoàng đế bệ hạ ngẩng đầu, nhìn nhìn thịt cá sền sệt trong chén rõ ràng không phải cho y ăn, nhất thời mặt càng đen thêm vài phần.
Tác giả có lời muốn nói: Tiểu kịch trường:
Thập Thất thúc: Đoán ta là ai?
Tiểu Ngư:= = Ngươi là Thập Thất thúc
Thập Thất thúc:[ ngồi song song với Ly vương ] Đoán ta là ai?
Tiểu Ngư:= = Ngươi là Thập Thất thúc
Thập Thất thúc: Ủa? Không phải nói phàm nhân không phân biệt được mèo có màu sắc giống nhau sao?
Tiểu Ngư:= = Phàm nhân có thể phân biệt được đốm lấm tấm và hoa văn
Thập Thất thúc:[ ⊙ o ⊙ ]