Tiên Ngạo
Chương 1009 : Ta chính là ta
Ngày đăng: 23:12 19/04/20
Lão đạo vội vàng gật đầu nói:
- Ta bằng lòng, ta bằng lòng. Xin tiền bối bất tất phải nhọc lòng, chắc chắn ta sẽ tuân thủ lời hứa. Đúng rồi, xin hỏi tiền bối xung hô thế nào?
Thiếu niên đáp:
- Ta là Lâu Thanh Thư, sư phụ ta là Trương Vân Động, đệ tử thứ năm của Diệt Độ Thần Quân.
Lão đạo nghe vậy toát mồ hỏi lạnh, tỏ ra cung kính hơn nữa. Lúc này bèn thà tất cả trẻ con trên núi trở về, trợ cấp mỗi nhà ngàn lượng bạc, tỏ ra thành thật ngoan ngoãn vô cùng.
Thiếu niên mang một đứa trẻ tới cho phụ nhân kia:
- Ta đã tìm được con cho nàng.
Sau đó rời khỏi thành này, để lại sau lưng vô số lời cảm tạ của dân chúng.
Gia chủ Lưu gia cảm thán không thôi, con lão hỏi:
- Phụ thân, thiếu niên này là ai vậy, vì sao Kim Đan Chân Nhân kia lại sợ tu sĩ Trúc Cơ? Gia chủ Lưu gia đáp:
- Đây là đệ tử của Hiên Viên kiếm phái, thiên hạ đệ nhất thượng môn. Hiên Viên kiếm
phái được xung Trúc Cơ chém Kim Đan. Kim Đan chiến Nguyên Anh. Nếu xảy ra động thủ, Lâu thiếu hiệp tất thắng, sư phụ y chính là đệ tử thứ năm của thiên hạ đệ nhất nhân.
- Hơn nữa dù Lâu thiếu hiệp bại, tên Kim Đan Chân Nhân kia cũng không thể yên thân. Xưa nay Hiên Viên kiếm phái không bỏ rơi một đệ tử nào, cho dù y chạy tới chân trời góc bể, dù là trở về môn phái, cũng không ai có thể cứu được.
- Đây là uy nghiêm của thiên hạ đệ nhất thượng môn, chuyện bất bình thiên hạ. hỏi Hiên Viên Kiếm ta.
Sau khi đại lễ khai phủ chấm dứt chừng sáu tháng, không còn bao lâu nữa tới lúc thức tỉnh Lạc Tĩnh Sơ, Dư Tắc Thành bắt đầu giao lại hết thảy sự vụ trong phái cho đệ tử Tiểu Tam.
Đáng tiếc Dạ Hàn. Nhất Trúc không hề có hứng thú với địa vị chưởng môn, nếu không phải bận trợ giúp Dư Tắc Thành, hai người bọn họ đã rời khỏi Hiên Viên kiếm phái, du ngoạn khắp nơi.
Cuối cùng sau khi mọi người bàn đi bàn lại, Tiểu Tam Thiệu Trinh Đình là nhân tuyển tốt nhất kế thừa chức vị chưỡng môn của Dư Tắc Thành.
Dư Tắc Thành thầm nhất định, chỉ cần mình đưa Hiên Viên kiếm phái trở thành thiên hạ đệ nhất thượng môn, sẽ trao lại chức chưởng môn cho y. Sau đó mình sẽ phủi tay tự do tự tai, đi khắp thiên hạ. cảm ngộ tự nhiên.
Thật ra Thành Lam tuy không nói ra miệng, nhưng hết sức mong chờ địa vị chưởng môn.
Dư Tắc Thành có thể cảm nhận được trong lòng y rất trông mong, đây là dao động của Vô Hình Ám Diệt Thần Thức Hóa Sinh Thuật mà năm xưa Dư Tắc Thành gieo lên người y. Nếu không có đạo thần thức này, Dư Tắc Thành cũng không ngờ được Thành Lam lại ham thích chức vị chưởng môn tới mức như vậy.
Nhưng Dư Tắc Thành không thể giao chức chưởng môn cho y, bởi vì sở thích đặc thù của y, Dư Tắc Thành luôn có phần cảnh giác.
Năm xưa sau khi đại chiến Tâm Kiếm Thiền Tông, Thành Lam lấy được Long Kiếm thuật của Tâm Kiếm Thiền Tông, Độc Cô Phi Hồng lấy được Minh Kiếm thuật. Tuy rằng biểu hiện của cả hai trong mấy năm qua không có gì khác người, nhưng Dư Tắc Thành biết kiếm thuật của bọn họ tiến triển rất nhanh, có thể xếp hàng thứ ba, thứ tư ở Hiên Viên kiếm phái.
Nếu mình không có ở Hiên Viên kiếm phái, e rằng ngoại trừ Dạ Hàn sư huynh, không ai có thể ngăn chặn hai người này.
Trong những năm qua, Dạ Hàn sư huynh cũng có kỳ ngộ. Một lần trong khi du ngoạn. y nhìn sao chổi bay trên trời, ngộ ra Vô Thượng Kiếm Ý, hơn nữa mơ hồ có dấu hiệu lãnh ngộ lực Thần Uy.
Những tu sĩ năm xưa quyết đấu cùng Tâm Ma Tàn Ánh sống sót, rất nhiều người trúng một đòn lực Thần Uy của Tâm Ma Tàn Ánh. trọng thương mà không chết. Những người này có thể lãnh ngộ lực Thần Uy. Có lẽ sau Dư Tắc Thành. Dạ Hàn sư huynh sẽ là người thứ sáu của Hiên Viên kiếm phái lãnh ngộ lực Thần Uy.
Hai người trước Dạ Hàn ắt là Thành Lam và Độc Cô Phi Hồng, hai người bọn họ có được kiếm thuật của Kiếm Lão Nhân, lực Thần Uy tất thành.
Hai người nữa ắt là Thanh Thành và Tử Nhạc. Một người là Thiên Ma du hí nhân gian, người kia là thi thể Đại Thần Uy Sĩ phục sinh. Tuy rằng hiện tại một kẻ già điên, một người già ngốc, nhưng Dư Tắc Thành cảm nhận được bọn chúng đã sớm lãnh ngộ lực Thần Uy, cho nên Dạ Hàn sư huynh chỉ là người thứ sáu.
Nhưng lực Thần Uy của Thành Lam và Độc Cô Phi Hồng là nhờ vào kiếm thuật mà lãnh ngộ, hoàn toàn không thể so được với Dạ Hàn sư huynh tự mình lãnh ngộ. Cho nên nếu xảy ra chiến đấu. Dạ Hàn sư huynh tất thắng hai người này.
Hai người đối diện nhìn nhau. Dư Tắc Thành không ngừng nhớ lại mỉm cười, thình lình trên người y tung bay vô số Tiên bảo thần giáp, trở nên uy vũ hùng tráng vô cùng, hóa thành vô thượng Tiên Đế, khí thế vạn quân, thiên địa dưới chân y.
Mà Dư Tắc Thành kia đứng lặng ở đó hết sức bình thường, không có biến hóa gì cả.
Dư Tắc Thành hóa thành Tiên Đế lên tiếng nói:
- Ta là Tiên Đế, tiên thể Hỗn Nguyên Đại La Kim Tiên này là cơ thể của ta. Chỉ cần ta thu hồi cơ thể, sẽ có được lực lượng vô cùng. Thiên Đạo Tự Nhiên, lực Thần Uy gì đó không đáng một xu nào trước mặt tiên thể của ta. Ta chính là tối cao, ta chính là...
Dư Tắc Thành bình thường kia ngất lời:
- Ta chính là ta. ta chỉ là ta. Đại Hồng, cho dù ngươi là tiền kiếp của ta, nhưng ngươi đã là quá khứ, đã tiêu tan, đừng vọng tường sống lại.
Tiên Đế kia thình lình toát ra vô số uy áp ép tới. khiến cho thiên địa biến sắc. Y lớn tiếng nói, thanh âm hắn dường như được thiên địa cộng hưởng:
- Ngươi sai rồi, ta là vĩnh hằng bất diệt, là vô thượng chí cao nằm trên cả pháp tắc Thiên Đạo.
- Ngươi chỉ là một Nhân tộc nho nhỏ, làm sao hiểu được sự vĩ đại của ta?
- Thành tựu mà hiện tại ngươi đạt được, trong mắt ta bất quá chỉ là hạt cát giữa sa mạc mà thôi. Chỉ cần ta thu hồi cơ thể của mình, hư danh thiên hạ đệ nhất thượng môn nho nhỏ kia cũng không bằng cái rắm. Lúc ấy dù là Tiên Giới cũng là của chúng ta...
Dư Tắc Thành kia cắt ngang lời y lần nữa:
- Quá khứ chính là quá khứ, ngươi phải tiêu tan thôi. Ta chính là Dư Tắc Thành, ta chỉ là Dư Tắc Thành.
- Có lẽ ngươi hết sức khinh thường thành công của ta, nhưng đó là do ta đi từng bước một. nỗ lực quên mình, nhiều lần liều mạng mà đạt được. Ta rất hạnh phúc với thành tựu ấy, không cảm thấy thẹn với lương tâm.
- Ta sẽ thu nhận kim thân Hỗn Nguyên Đại La Kim Tiên của ngươi, nhưng ta không cần ký ức tư tường của ngươi, tiêu tan hết cho ta.
- Có lẽ đối với ngươi, Tiên Đế bệ hạ. Đại Thần Uy Sĩ vô địch, ta chỉ là một hạt cát nhỏ bé không đáng kể. Nhưng đối với ta, ta là cả thế giới, cả vũ trụ này.
- Mất đi mình, cũng như mất đi hết thảy, cho nên bất kể ngươi là ai, bất kể quá khứ của ngươi huy hoàng tới mức nào, ngươi cũng chỉ là tiền kiếp của ta, là ký ức trong quá khứ, là ký ức hãn nên tiêu tan. cho nên hãy tiêu tan đi.
- Ta chính là Dư Tắc Thành, ta chỉ là Dư Tắc Thành. Dư Tắc Thành độc nhất vô nhị, Dư Tắc Thành thiên hạ đệ nhất, Dư Tắc Thành kiêu ngạo vô cùng. Không ai có thể ngăn trở đạo ta. không ai có thể thao túng tương lai ta. không ai có thể ngăn đường ta.
- Ta chính là ta. chính là Dư Tắc Thành.
Theo giọng nói bình tĩnh mà kiên định. Dư Tắc Thành Tiên Đế uy phong kia dần dần tan nát. hóa thành tro bụi, hoàn toàn tan biến.
Nhìn Tiên Đế tiêu tan. Dư Tắc Thành không tỏ ra vui mừng hay buồn bã. Đây là ký ức tiền kiếp của mình, giờ phút này đột nhiên nhảy ra tranh đoạt quyền khống chế thân thể với mình.
Muội muội mình trong Lục Đạo Luân Hồi cũng đã tranh đoạt quyền khống chế thân thể với tiền kiếp của nàng rất nhiều năm. nhưng lúc chia tay, tiền kiếp của nàng lại xuất hiện để lại manh mối, không, phải nói là cạm bẫy, mới khiến cho xảy ra chuyện vừa rồi.
Bất quá chuyện này chỉ là chuyện nhỏ, ta chính là ta, ta chỉ là ta.
Dư Tắc Thành đứng phắt dậy, cảm thấy thần trí sáng suốt, trong lúc vô tình tu vi lại tiến thêm bước nữa.
Hắn trở vào Khốn Tiên Lao, nhìn thiên kinh văn quay cuồng kia. Đây là thân thể của mình, không, là tiên thể trước kia của mình, là tiên thể Hỗn Nguyên Đại La Kim Tiên.
Đời người quả thật vô thường, không ai có thể ngờ rằng chuyện đã xảy ra bao nhiêu năm. rốt cục mình trấn thủ chính mình, quả thật là ông trời chơi khăm đáo đê.
Năm xưa Đại Vũ Thần Đế, Kiếm Lão Nhân. Trung Hung Tổ Sư Vương Âm Dương không thể ngờ chuyện này, mà mình cũng không ngờ.
Nhìn tiên thể Hỗn Nguyên Đại La Kim Tiên trước mặt, chỉ cần Dư Tắc Thành tiến vào trong đó, lập tức sẽ có tiên lực vô biên. Đó là Hỗn Nguyên Đại La Kim Tiên, dù là trên Tiên Giới cũng không có được mấy người có thể có được tiên thể như vậy.