Tiên Ngạo

Chương 1071 :

Ngày đăng: 23:13 19/04/20


Trong khoảnh khắc Dư Tắc Thành ôm Ngọc Điệp tiên tử vào lòng, hắn bạo phát kiếm quang, nhanh chóng xâm nhập vào thân thể Ngọc Điệp tiên tử. Đây là kiếm quang mạnh nhất của Dư Tắc Thành, dưới kiếm quang này, Huyền Âm Ma Chủ còn phải tiêu tan trong nháy mắt.



Ngọc Điệp tiên tử vẫn tươi cười rạng rỡ, không thèm để ý kiếm quang đang xâm nhập thân thể, đột nhiên lên tiếng nói:



- Vừa rồi ta còn cười Ngũ muội, Lục muội, Thất muội ngu xuẩn, hiện tại ta cũng là như vậy, còn thua kém cả các nàng.



- Vương Âm Dương, Kiếm Lão Nhân, các ngươi tính kế thật là thâm độc, không biết các ngươi đã bày ra bao nhiêu năm để đi nước cờ này. Bọn Kiếm Phong tử các ngươi nhìn bề ngoài như hết sức điên cuồng, thật ra tên nào tên nấy tâm cơ hết sức thâm trầm sâu hiểm.



- Thiếp phải đi rồi, bệ hạ. thiếp thật sự phải đi, bệ hạ không nhìn thiếp sao?



- Thiếp phải đi, thiếp sắp sửa tiêu tan, bệ hạ. ngài vẫn không tinh lại sao?



- Bệ hạ không tinh lại, nhìn thiếp lần cuối hay sao?



Dưới kiếm quang của Dư Tắc Thành. Ngọc Điệp tiên tử vẫn kêu gọi, thân hình nàng vẫn hết sức vững vàng. Tuy rằng đây là kiếm quang hùng mạnh nhất của Dư Tắc Thành, nhưng dường như xung quanh thân thể Ngọc Điệp tiên tử có một lớp màn ngăn cách, khiến cho nàng không bị thương một mày may nào.



Đột nhiên nàng nở một nụ cười thê thiết:



- Quả nhiên không được, xem ra phải làm như vậy...



Lúc này Dư Tắc Thành cảm nhận được lớp màn ngăn cách bên ngoài thân thể của nàng đang tiêu tan nhanh chóng. Sau đó dưới kiếm quang của mình, thân thể nàng dần dần trở nên mơ hồ. Nàng nhìn Dư Tắc Thành ngây dại, nở một nụ cười thê thảm:



- Bệ hạ...



Nụ cười của nàng vô cùng thảm não, lần này dần dần tiêu tan dưới kiếm quang.



Thình lình trán Dư Tắc Thành giật giật, lên tiếng gọi:



- Điệp nhi... Điệp nhi...



Ngọc Điệp tiên tử nói:



- Là thiếp đây bệ hạ. năm xưa bệ hạ từng nói thái điệp là đẹp nhất, nụ cười của thiếp giống như thái điệp. Từ đó về sau. thiếp tên là Ngọc Điệp, bệ hạ...




Giữa những lời chất vấn của Dư Tắc Thành, giữa những tiếng kêu cứu thể thảm, dần dần Tiên Đế Đại Hồng tiêu tan cơn giận, trở nên trầm ngâm không nói.



Dư Tắc Thành lại nói:



- Ngươi hãy nghe kìa. những thanh âm này không phải là ảo giác do ta tạo ra, mà là tiếng lòng ngươi đó. Dù đã biết bao năm trôi qua, nhưng thanh âm này vẫn còn rõ ràng như vậy, đủ thấy trong lòng ngươi cũng hổ thẹn khôn cùng.



- Thật ra ngươi biết rõ nàng muốn gì, xem bọt nước chỉ là giả vờ, những thanh âm này mới là thứ mà nàng muốn nghe. Nhưng dù ngươi đã biết, ngươi vẫn cố tình làm như vậy.



- Đừng nói là vì Tiên Khí Tiên Giới, vì sự sinh tồn của Tiên Nhân, chỉ là mượn cớ, ta không tin.



- Thật ra ngươi là do tịch mịch, nhàm chán, rành rỗi không có việc gì làm...



- Hãy nhớ, ngươi chính là ta, ta chính là ngươi, ta biết trong lòng ngươi nghĩ gì.



Tiên Đế Đại Hồng nhắm nghiền mất lại, chậm rãi nói:



- Năm xưa phụ thân đã hỏi ta như vậy, quả thật ta đã quên đi vinh quang quá khứ, quả thật ta không nên làm như vậy, cho nên ta mới tự phong ấn mình.



- Quá nhàm chán, quá tịch mịch, không có chuyện gì làm...



- Ta và muội muội là do phụ thân tạo ra vì lý tường của ông ấy. Chuyện chấn hung Nhân tộc không liên quan với ta, hết thảy đời ta là do ông ấy an bày.



- Trong điện phủ cao chất ngất này, tuy rằng có vô số người tung hô ta Tiên Đế muôn năm. vô số người ở xung quanh ta, nhưng dường như chỉ có mình ta ở chỗ này, chỉ có tịch mịch và nhàm chán bầu bạn.



Thình lình Dư Tắc Thành bừng tinh ngộ, Hiên Viên Hoàng đế vì lật đổ nền thống trị của DỊ tộc, đã tử trận binh trải vô số đời. Cái gọi là Đại Hồng, Lực Mục, thật ra cũng là một trong các đời của Hiên Viên Hoàng đế. ông sinh hạ con cái, chính là để lật đổ Dị tộc.



Năm xưa "mình" đi theo Hiên Viên Hoàng đế, lật đổ Dị tộc, thật ra không phải là vì Nhân tộc, mà vì muốn đi theo phụ thân, cuối cùng phi thăng Tiên giới.



Nhưng phụ thân rời khỏi Tiên Giới, vì lo cho Tiên Giới cho nên đã để "mình" ở lại.



Thời gian vô cùng, thời gian trôi qua như thoi đưa. thời gian dần dần mài mòn đấu chí của "mình". "Mình" trở nên tịch mịch, nhàm chán, có niềm vui cũng không biết thổ lộ cùng ai, tuy rằng ở giữa vạn người, nhưng không ai hiểu được lòng "mình". Chỉ có hư không tịch mịch khôn cùng, không có lúc nào là không tra tấn "mình".