Tiên Ngạo

Chương 1073 : Chư tiên đại chiến

Ngày đăng: 23:13 19/04/20


Vương Âm Dương nói:



- Tái kiến Tắc Thành, con hãy trở về quá khứ, thay đổi những gì tiếc nuối của mình, thay ta vấn an Nam Thiên.



Kiếm Lão Nhân cũng nói:



- Đúng vậy, tái kiến Tắc Thành, bất quá phải đưa các ngươi về Ma Di Thiên trước. Còn một thời gian nữa dược hiệu mới phát huy, bọn chúng đã trở lại.



Dứt lời lão điểm ra một chỉ. lập tức tiên phù trên người Dư Tắc Thành và Nhã Hương kích hoạt, nháy mắt hai người biến mất. Xa xa xuất hiện khí tức hùng mạnh, dao động của thần đan vừa rồi không thể qua mất được các Hỗn Nguyên Đại La Kim Tiên, bọn họ đã quay lại đầy đủ.



Vương Âm Dương cười nói:



- Tổ sư, vừa rồi người hỏi con có điều gì tiếc nuối hay không, thật ra con vẫn có một điều tiếc nuối, đó là con không biết mình mạnh tới mức nào. Rốt cục trong những Hỗn Nguyên Đại La Kim Tiên này, con có thể đánh bại bao nhiêu người.



Trong lúc còn đang nói, kiếm khí trên người Vương Âm Dương ầm ầm bạo phát, xông thẳng lên khắp cả bầu trời Hiển Định Cực Phong Thiên.



Dưới kiếm khí của ông, cả Hiển Định Cực Phong Thiên bắt đầu sụp đổ, vô số Tiên quốc bị uy áp này bắt đầu phòng ốc ngã nghiêng, vô số Tiên Nhân phổ thông nổ tung thân thể.



Vương Âm Dương dần dần bay lên, cất cao giọng nói:



- Rốt cục hôm nay đã có thể đánh một trận. Ta nhịn chuyện này đã từ lâu, tổ sư, Khí Nguyên Nhất Đại ca, còn có đám ếch ngồi đáy giếng kia, hôm nay Vương Âm Dương ta muốn một mình đại chiến mười một Hỗn Nguyên Đại La Kim Tiên, để xem kiếm của ta có còn lợi hại hay không.



Đây là tiếc nuối của Vương Âm Dương, ông biết Dư Tắc Thành sẽ lập tức trở về quá khứ, hết thảy nghịch chuyến thời gian, cho nên ông buông rộng ý chí. toàn lực đánh một trận. Ông khiêu chiến với tổ sư, hảo hữu của mình, khiêu chiến với tất cả mười một Hỗn Nguyên Đại La Kim Tiên.



Kiếm khí của Vương Âm Dương lan rộng trên Tiên Giới, mười Hỗn Nguyên Đại La Kim Tiên quay trở lại đều kinh ngạc nhìn Vương Âm Dương. Tên này điên rồi, một mình dám khiêu chiến với mười một người.



Tô Tần lên tiếng nói:



- Ma Di Thiên Chủ. ngươi...



Thình lình Vương Âm Dương xuất ra một kiếm, kiếm xuất quỷ thần kinh, cả Hiển Định Cực Phong Thiên bắt đầu sụp đổ, thế giới trăm vạn dặm tiêu tan.



Tô Tần kêu to một tiếng, nháy mắt phi độn đi xa.



Vương Âm Dương cười vang:




Không biết là cả thế giới Thời Không nghịch chuyển, hay bản thân Dư Tắc Thành xuyên qua, nháy mắt hết thảy những gì Dư Tắc Thành từng trải qua trên Tiên Giới đều quay ngược lại.



Hắn trở lại Hiển Định Cực Phong Thiên, trở lại thành Thiên Phủ, trở lại Hóa Trần Chỉ Địa. Hết thảy hóa thành hào quang, giữa hào quang ấy, thời gian quay ngược.



Chỉ trong thoáng chốc, giữa không trung sáng ngời. Trong lòng Dư Tắc Thành hết sức



chờ mong, chỉ cần mình trở về quá khứ, chỉ cần trở về đến khi đại chiến Tâm Kiếm Thiền Tông, ngăn cản được Tử Kiếm thuật của Tâm Ma Tàn Ảnh. Thi Vận sẽ không phải chết, sư phụ cũng không phải chết.



Nếu nói tiếc nuối trong đời này của mình, chính là chuyện này. Chỉ cần mình trở về lúc ấy, vậy hết thảy đều có thể thay đổi được.



Thời gian quay ngược. nháy mắt thiên địa xuất hiện trước mặt Dư Tắc Thành, hắn đã về tới quá khứ, không biết đang ở thời điếm nào.



Dư Tắc Thành vô cùng sửng sốt, sau đó phát hiện ra mình đang ngự kiếm cưu điên cuồng oanh kích. Vô Sinh lão tổ đối diện gầm to, triệu tập tất cả Tiên Khí của mình, liều chết xuất ra một đòn, lập tức công kích của hai người va chạm giữa không trung.



Đòn này đã khiến cho bùng nổ vô số hào quang.



Dư Tắc Thành nhìn lại, Thời Không nghịch chuyển, mình đã về quá khứ, tới lúc đang đại chiến cùng Vô Sinh lão tô. Chính là sau đòn này, Tiên Khí của hai người bạo phát, cùng bị hút vào Tiên Giới. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL



Thần đan có linh. Tiên Khí vô hạn. thời gian nghịch chuyển, nhưng hết thảy trên thế giới Thương Khung đều có cực hạn. không phải là vô cực hạn như trên Tiên Giới. Cho nên Dư Tắc Thành vừa về tới nhân gian, lập tức thần đan mất đi hiệu lực, chỉ đưa hắn về tới thời điểm hai người đang đại chiến với nhau.



Dư Tắc Thành gầm to, thóa mạ ầm ĩ:



- Ông trời, ta hận ông, ông đã cho ta cơ hội, vì sao lại cướp nó đi, đã cho ta hy vọng, vì



sao lại thủ tiêu nó, ta hận ông.



Vô Sinh lão tổ kinh ngạc nhìn Dư Tắc Thành. Rõ ràng sau một kiếm này, đối phương đã chiếm được thượng phong lại đột nhiên ngừng không xuất kiếm nữa, đứng đó gào thét ầm ĩ.



Sau khi Dư Tắc Thành thóa mạ một lúc, dần dần bình tĩnh lại, đột nhiên mỉm cười nói:



- Cảm tạ ông trời, nếu như Ngọc Điệp tiên tử đã có thể đi được, vì sao Dư Tắc Thành ta không đi được? Ta là Dư Tắc Thành độc nhất vô nhị, không có chuyện gì là ta không làm được!



Nhìn cảnh sắc trước mắt. hết thảy Tiên Giới trông như ảo mộng, dường như hết thảy là ảo giác, nhưng Dư Tắc Thành biết đó toàn là sự thật.