Tiên Ngạo

Chương 108 : Đinh Thần Âm Lôi

Ngày đăng: 23:00 19/04/20


Người tiến vào địa cung này sẽ phải ngự khí phi hành, như vậy mới có thể thăm dò toàn bộ khu vực cho nên phải là người tu tiên có tu vi Trúc Cơ kỳ trở lên.



Cứ như vậy Dư Tắc Thành và hơn hai mươi người khác tiến vào nơi này. Đại đa số những người này đều là đệ tử ngoại môn, tuổi đã qua ba mươi, được một lão nhân dẫn dắt, bọn họ đi vào trong một nơi lầu các. Lão nhân yên lặng niệm chú, kích hoạt lối vào địa cung. Lập tức mặt đất mở ra xuất hiện một lối vào giống như một cái miệng đỏ như máu há to cùng đợi mọi người tiến vào.



Dư Tắc Thành nhìn thấy lối vào này bất giác không nhịn được cả người run rẩy. Lối vào này giống như một con hung thú há miệng rộng, đang chờ đợi hắn tiến vào. Bất chợt hắn nhớ tới lời mà Lưu Nhất Phàm từng nói qua, ngươi có tai kiêp, chẳng lẽ đây là địa phương mà mình ứng kiếp?



Dư Tắc Thành lập tức quan sát bốn phía một lúc, bất chợt chú ý tới ở phía sau mình có năm người tu tiên mơ hồ đứng chung một chỗ. Tuy rằng bọn họ đang tươi cười, cùng nhau đàm luận chuyện trên trời dưới bể nhưng ánh mắt bọn họ lạnh như băng, khóe mắt thỉnh thoảng như có như không nhìn lướt qua Dư Tắc Thành. Dựa vào điểm đặc dị của Huyết Cương quyết. Dư Tắc Thành cảm giác được bọn họ có địch ý đối với mình.



Lão nhân là người đầu tiên ngự khí bay vào trong động, sau đó những người khác đều bay theo. Có kẻ điều khiền phi kiếm, có người điều khiển pháp khí, mọi người đều bay theo sau lão nhân vào trong động. Dư Tắc Thành ngự kiếm bay lên theo sát sau đó. Nhưng khóe mắt của hắn vẫn chú ý động tác của năm người kia, bốn người bọn họ, một người điều khiển phi kiếm, xem kiếm quang của phi kiếm hẳn cũng là phi kiếm tam giai, sắc kiếm trong trẻo nhưng lạnh lùng, hẳn là kiếm tốt.



Một người khác dưới chân đạp một luồng khói màu vàng, đạp trên khói bay như bước trên mây phi hành, dáng vẻ ung dung tự tại. Còn có một người lưng mọc hai cánh, hóa thân thành dị thú, trực tiếp phi hành trên không trung, tốc độ và thân pháp linh hoạt tuyệt luân.



Còn một người nưã dưới chân giẫm lên một chiếc la bàn, lướt nhanh trên không



trung. La bàn thỉnh thoáng toát ra các loại hào quang, những luồng hào quang này mơ hồ hình thành các loại màu sắc hình ảnh của Cửu Cung Bát Quái trận, có thể thấy được người này tinh thông trận pháp.



Người cuối cùng áo trắng phiêu phất, không thấy y sử dụng pháp quyết tiên thuật gì cả, trực tiếp ngự khí vọt lên phi hành giữa không trung. Hẳn y là cường giả luyện khí, loại địch nhân như vậy là khó đối phó nhất, ít nhất cũng là cảnh giới Thai Tức cao cấp.



Năm người này chậm rãi phi hành. Dư Tắc Thành lén lút chú ý bọn họ, trong lòng âm thầm kinh hãi. Bởi vì thông qua thái độ của năm người phi hành. Dư Tắc Thành có thề nhìn ra bọn họ căn bản không phải cùng một cấp bậc với những người khác.



Nhừng đệ tử tiên chủng khác đều phi hành chậm chạp. Hoặc là vì tốc độ quá chậm, có thể phi hành chính là năng lực lớn nhất của bọn họ bởi vì người tu tiên cảnh giới Thai Tức sơ cấp thông thường cũng chỉ có năng lực như vậy. Chỉ có vài người có thực lực mạnh như Dư Tắc Thành.



Năm người bọn họ tuy rằng cũng giả vờ làm ra bộ dáng chậm chạp, dường như rất khó phi hành vậy. Nhưng vào lúc rẽ ngoặt lại không hề tỏ ra có chút gì là khó khăn, ít nhất mỗi người đều có thân thủ như Lục Thủ Chân Quân, xem ra mục đích của bọn họ tám phần chính là mình, đây có lẽ là kiếp nạn của mình theo như lời Lưu Nhất Phàm.



Mọi người bay vào trong động, phi hành được chừng ngàn thước, trước mắt chợt trở nên sáng ngời. Chỉ thấy một vùng trời đất xuất hiện ở trước mặt mọi người, tất cả mọi người đã tiến nhập vào trong ảo cảnh.
Đạo nhân mắt tam giác trong lòng thầm mắng:



- Cáo già lại bắt đầu lừa dối người, đến đây đi tiểu tử, lại đây nhanh lên. Xử lý ngươi xong, luyện hồn chấm dứt, gia gia cầm lấy thù lao lại đi tìm vài thiếu nữ nhỏ tuối chơi bời một phen. Thủy thiếu gia thật sự là quá cẩn thận rồi, một tên tiểu tử thối tha như vậy, không ngờ lại bảo năm người chúng ta cùng nhau hành động.



Dư Tắc Thành cảm nhận được suy nghĩ của y, bèn cười nói:



Đúng, vị Đại ca này nói rất đúng, không có người lãnh đạo thì không làm được gì, ta đề cử vị Đại ca này làm đầu lĩnh tạm thời của chúng ta, an bày công tác cho mọi người.



Dư Tắc Thành vừa nói vừa đi tới, mặt khác có người chậm rãi ép vào, cũng có người tới gần Dư Tắc Thành, dần dần hình thành thế bao vây.



° Dư Tắc Thành còn nói thêm:



Đúng rồi vị Đại ca này, ngày hôm qua hai ta gặp nhau, ngươi cho ta thứ nàyhiện tại ta trả lại cho ngươi...



Đang lúc nói chuyện. Dư Tăc Thành đột ngột ném ra một thứ, những lời nói kế tiếp toàn là nói bừa để nhiễu loạn suy nghĩ của y.



Nfười nọ theo bản năng thuận tay tiếp lấy, sau khi nhìn rõ, bất chợt hét lớn:



- Trời ơi, âm lôi...



Ầm một tiếng nổ rất lớn vang lên theo tiếng nổ còn có huyết nhục bay tứ tung, Dư Tắc Thành đã ném Đinh Thần Tam Âm Lôi ra, tiên hạ thủ vi cường, hậu hạ thủ tao ương.



Sau tiếng nổ lớn ấy, lại liên tiếp vang lên hai tiếng nổ ầm. ầm. Toàn bộ đại điện run lên. ngay cả Dư Tắc Thành đang naự kiếm bay lên củng bị chấn động tới nỗi rơi xuống khỏi phi kiếm. Dư Tắc Thành cố nén đau đớn, loạng choạng theo một thông đạo khác trốn ra xa.