Tiên Ngạo
Chương 1086 : Cực lạc cùng tịch mịch
Ngày đăng: 23:13 19/04/20
Rất lâu sau, trong lòng Hương Ngư Nhi vẫn chưa thể bình tĩnh lại. Thì ra kiếm pháp mà tiền bối dạy mình chỉ là cơ sở, thì ra còn có biến hóa như vậy mà tiền bối không dạy, là muốn cho tự mình lãnh ngộ, thì ra là như vậy.
Đã có thức thứ bảy, vậy nhất định sẽ có thức thứ tám, thức thứ chín, nhất định mình sẽ lãnh ngộ hết thảy chúng.
Sau một kiếm này, Ngôn Băng Thần Quân tử trận, tất cả địch nhân nơi đây kêu to một tiếng, bỏ chạy tán loạn như ong vỡ tổ. Thật là hùng mạnh, nếu đương đầu với Hương Ngư Nhi chắc chắn phải chết không sai, chỉ cần chạy nhanh hơn người phe mình, sẽ có cơ hội trốn thoát.
Hương Ngư Nhi nhìn địch nhân chạy tứ tán, cất tiếng cười vang:
- Tới đây rồi thì đừng đi nữa, nơi đây rất tốt, các ngươi hãy nằm lại đây vĩnh viễn đi thôi.
Lập tức khởi động Cửu Thiên Đạp Ca, nháy mắt Hương Ngư Nhi xuất hiện ngoài trăm dặm. chắn ngang trước mặt nữ tử vừa rồi vứt bỏ mình, nhìn nàng đầy vẻ thâm tình:
- Không phải ngươi nói ta rất anh tuấn, rất thích chơi đùa cùng ta sao, vì sao lại bỏ đi như vậy?
Nữ tử kia cơ hồ hóa điên, kêu thét thật to:
- Ta sai, ta đã sai rồi, xin hãy tha ta, đừng giết ta. Xin huynh niệm chút tình cũ, thà cho ta đi, ta có thể làm hết thảy vì huynh, muốn ta làm gì cũng được...
Hương Ngư Nhi nói:
- Được, ta tha cho ngươi, vậy ngươi chết đi thôi.
Một kiếm hai đoạn, lập tức giết chết ý trung nhân ngày nào.
Trong lòng y vô cùng đau đớn, hận nàng phản bội mình. Lại nhớ tới quãng thời gian phong hoa tuyết nguyệt, ân ái vô cùng...
Y không nhịn được cao giọng hát vang, sài bước tiến về phía trước. Tà áo dài phất phơ trong gió, thanh âm hào hùng tráng chí. như ca như than:
- Ngẩng trông Tây Bắc ngắm mây bay, ý thiên vạn dặm vung trường kiếm.
- Người đời đều nói nơi đây, đêm dài có thể thấy được sao Đẩu sao Ngưu.
- Ta thấy núi cao, đầm không nước lạnh, ánh trăng mờ nhạt.
- Tựa lan can nhìn xuống, đột nhiên thấy sợ.
- Phong lôi nổi giận, ngư long thảm.
- Sông lớn trước mặt, qua khỏi lầu cao, muốn bay nhưng dừng lại.
- Thì ra đã già, không ngại kể cao gối mà ngũ, một manh chiếu mát.
- Thiên cổ hung vong, vui buồn một đời, có thể thấy được trong lúc nhất thời.
Theo tiếng ca hào hùng, thân hình y vẫn tiến tới linh hoạt như nước chày mây trôi, mỗi động tác đều xuất ra một kiếm. Kiếm quang tới đâu, tiêu diệt hết thảy tới đó, không ai ngăn nổi.
Mỗi một kiếm có lực hủy diệt vô biên, xông thẳng chín tầng mây, thậm chí xuyên cả chín tầng trời, thăng vào trong Thanh Minh.
Mỗi một kiếm của y vô cùng hung mãnh, mang theo lực hủy diệt hùng mạnh. Nháy mắt vượt qua ngàn trượng, kiếm đi tới đâu người chết tới đó.
Mỹ tửu hồng nhan vui hát ca, kiếm tâm bay thẳng chốn trời xa, chém bay tạp niệm chốn hồng trần, chỉ muốn bay cao kiếm cùng ta.
Một kiếm đánh ra, Cửu Thiên Đạp Ca, bạo lực vô cùng, hết thảy vạn vật tan thành tro bụi.
Gặp thần giết thần, gặp quỷ giết quỷ.
Trước mặt lực lượng tuyệt đối, pháp thuật tinh xào đến đâu cũng bằng vô dụng.
Oan gia gặp nhau trong ngõ hẹp, kẻ nào dũng mãnh sẽ thắng, để xem ai có thể đi tới cuối đường.
Vác kiếm nghênh ngang, vừa đi vừa ca.
Dư Tắc Thành nhìn y cười nói:
- Tịch mịch phải không, phải chăng sau cực lạc là tịch mịch vô bờ?
Hương Ngư Nhi gật gật đầu:
- Đúng vậy, là tịch mịch vô bờ, bao nhiêu khoái lạc trước kia đã không còn ý nghĩa.
Dư Tắc Thành lại nói:
- Không, khoái lạc vẫn là khoái lạc, chỉ là góc độ khác đi mà thôi. Lại đây, ngồi xuống uống với ta một chén.
Hai người cùng ngồi, nâng chén đối ẩm cùng nhau.
Dư Tắc Thành chậm rãi nói:
- Đây là lựa chọn của bản thân ngươi, ta tôn trọng lựa chọn của ngươi.
- Hiên Viên kiếm phái ta không bao giờ chùn bước, một kiếm trong tay kiên trì đến cùng, chiến đấu tới giờ phút cuối.
- Cực Lạc Tiêu Hồn tông phải chịu tịch mịch, theo đuổi cực lạc, cuối cùng được rồi mất đi cực lạc, lại khổ luyện bản tâm trong tịch mịch.
- Đây là số phận của ngươi, chúng ta là tu sĩ. bước trên tiên lộ phải đi tới cùng. Cho dù vui cũng vậy mà buồn cũng vậy, phải chịu đựng hết thảy, kiên trì đến cùng.
Hương Ngư Nhi nói:
- Nhưng vì sao chúng ta phải làm như vậy, chẳng lẽ đời ta chỉ có vậy mà thôi?
Dư Tắc Thành đáp:
- Chuyện này không quan trọng, quan trọng là chúng ta đã bước trên tiên lộ, vậy phải đi tới cùng.
- Chỉ có kiên trì tới cùng, vì lý tường, vì thân nhân, vì những gì mà chúng ta đã từng phấn đấu.
- Đây là cuộc đời của chúng ta, sống cuộc đời như vậy mới không oán không hối.
- Nếu bây giờ ngươi còn chưa nghĩ thông, vậy không cần nghĩ nữa. Sau khi trở về, ngươi hãy tiếp tục nghĩ. cuối cùng ngươi quyết định thế nào, hãy tới tìm ta, cho ta biết quyết định của ngươi.
- Hiện tại không cần suy nghĩ. nào, uống với ta một chén.
Hương Ngư Nhi cười, nâng chén lên nói:
- Có thể uống một chén cùng thiên hạ đệ nhất nhân, chính là vinh hạnh của ta.
Hai người ngồi giữa trời mây, từng cơn gió nhẹ thổi qua, dưới trăng chuốc rượu. Phụ tử đoàn tụ vui vẻ vô cùng.
Hương Ngư Nhi trở về sơn môn Cực Lạc Tiêu Hồn tông, y muốn tự hỏi xem mình muốn gì, theo đuối cái gì, sống vì cái gì.
Có lẽ y sẽ tìm được câu trả lời, có lẽ sẽ không tìm được, nhưng bất kể như thế nào, y đã bắt đầu tìm kiếm đáp án, có nghĩa là y bắt đầu tự hỏi về mục tiêu của cuộc đời mình, bắt đầu tìm kiếm đường đi cho mình.
Bất kể y lựa chọn thế nào, cũng là do y quyết định, không oán không hối, coi như Dư Tắc Thành đã đạt mục đích.
Dư Tắc Thành bước chậm trong Cực Lạc Tiêu Hồn tông, con mình đã không còn nguy hiểm về tính mạng, sẽ không bị người coi là con rối hay đồ chơi. Nó đã bắt đầu bước trên con đường của mình, còn tương lai nó có thể đi được bao xa, đó là chuyện của nó.
Lúc này là ban đêm, trên trời vô số vì sao lấp lánh. Dư Tắc Thành đi lên một ngọn núi cao, phía trước có một nữ tử đang quỳ rạp dưới đất giống như một con mèo, ngước đầu lên nhìn bầu trời đầy sao.
Nàng chính là Thanh Y Thần Quân, nàng đang ngắm sao trời chỉ chít.
Lần này Hương Ngư Nhi trở về Cực Lạc Tiêu Hồn tông, hoàn toàn không nhìn tới các nàng nữa, không còn dục vọng trong lòng. Y sống tách biệt một mình, thanh tâm quả dục, tự hỏi lòng mình.