Tiên Ngạo

Chương 1096 : Khó quên mộng cảnh - Lý tưởng đời người

Ngày đăng: 23:13 19/04/20


Sau khi nghe được tin này, hai mắt Dư Tắc Thành lập tức phát ra tinh quang vô hạn. sắc mặt đỏ bừng vô cùng kích động. Có được thần thuật này, có lẽ chuyện phục sinh sư phụ và Thi Vận không còn là giấc mộng.



Dư Tắc Thành không tự chủ được đứng dậy đi đi lại lại, cuối cùng hỏi:



- Nhưng chuyện này nắm chắc được mấy phần?



Ma Thần Ma Tiên Thủ La đáp:



- Nếu nói chính xác chỉ có một phần, một phần mười khả năng mà thôi.



- Đầu tiên phải lấy được thần lực Hồn của Mộng Thần. Nếu thần lực Hồn này bị phụ thân thu hồi, Mộng Thần sẽ bị thương, hoàn toàn mất đi khả năng trở về vùng đất thần nguyên. Cho nên phụ thân Đại nhân người phải đánh bại Mộng Thần.



- Tuy rằng hiện tại Mộng Thần chìm trong hôn mê, nhưng bản năng phòng ngự vẫn còn sót lại trong cơ thể y, đây sẽ là một trận khổ chiến.



- Tiếp theo lấy được thần lực Hồn rồi, phụ thân Đại nhân còn phải tìm được thân chuyển thế của hai người bọn họ. Cho tới bây giờ Hiên Viên kiếm phái vẫn chưa tìm được thân chuyến thế của Nam Thiên Chân Quân, có thể nói rằng chỉ đành lặng lẽ chờ đợi, lặng lẽ tìm kiếm.



- Cuối cùng chính là luyện hóa thần hồn. Thần hồn có linh, nếu phụ trên cơ thể người, trong vòng ba năm. phân thân của Mộng Thần sẽ sống lại, khi đó hết thảy sẽ tan thành mây



khói. Cho nên trong vòng ba năm phải khiến cho hai người bọn họ phi thăng Tiên giới, tế luyện tiên thể trên Tiên Giới, như vậy mới hoàn toàn thoát khỏi thần hồn khống chế, làm người trở lại lần nữa.



- Cho nên chỉ có một phần mười khả năng, vạn phần gian nan.



Giọng Dư Tắc Thành chắc như đinh đóng cột:



- Dù là một phần vạn ta cũng phải liều một phen, đừng nói là một phần mười. Ta tin rằng chỉ cần mình cố gắng, kiên trì, hết thảy đều có khả năng.



Ma Thần Ma Tiên Thủ La nói:



- Được rồi, phụ thân Đại nhân, con có thể giúp người, bất quá tương lai có một chuyện cần phụ thân Đại nhân giúp con.



Ma Thần Ma Tiên Thủ La đứng ở đó, thân hình y rất lớn, toát ra thần uy vô địch, ba mất dữ tợn. Nhưng khi y nói ra những lời này, Dư Tắc Thành lại cảm thấy y có vẻ lo lắng không yên.



Tuy rằng Ma Thần Ma Tiên Thủ La là Ma Thần vĩ đại vô thượng, nhưng giờ phút này trong lòng y hết sức chờ mong Dư Tắc Thành trợ giúp, y không biết Dư Tắc Thành có chịu giúp đỡ mình không.



Cả đời Ma Thần chưa từng cầu xin người khác, không biết cảm giác cầu người là thế nào, cũng không biết cảm giác bị người cự tuyệt, cho nên y mới cảm thấy trong lòng thắc thỏm không yên.



Cho nên chỉ có thể cầu người, chứng minh y đã hoàn toàn là một con người. Tuy rằng Ma Thần chưa từng cầu người, nhưng người thì khác, người là sinh vật sống quần cư, nhiều người nhiều kế.



Dư Tắc Thành chỉ mỉm cười không nói.



Thình lình hắn na di tới sát cạnh Ma Thần, giơ tay âu yếm vuốt ve đầu y. Động tác này năm xưa lúc Thanh Thành còn nhỏ, Dư Tắc Thành hay làm. Lúc nàng gặp chuyện buồn hay phạm sai lầm, Dư Tắc Thành thường hay xoa đầu an ủi như vậy.



Dư Tắc Thành nói:



- Bất kể con là Thanh Thành hay Ma Thần Ma Tiên Thủ La. con đều là hài tử của ta. Vì con ta có thể trà bất cứ giá nào, kể cả tính mạng, có thể đối mặt hết thảy.



- Hãy nhớ sau này không được nói giúp nữa, chuyện của con chính là chuyện của ta.



Được Dư Tắc Thành vuốt ve, Ma Thần cúi thấp đầu, dần dần đổi lại giọng của Thanh Thành:



- Cảm tạ cha.




- Hiện tại đệ đã có biện pháp đột phá hạn chế của Kết Đan quà, giúp cho hai người hóa sinh Nguyên Anh. Bất quá cần các vị phải phối hợp, cần các vị tham gia chiến đấu, khổ chiến với cường địch, luyện tâm nhẫn tính. Đệ có sáu phần nắm chắc, trong vòng trăm năm cố công tu luyện, thêm vào một ít tiên đan thần dược, đệ có thể giúp cho hai vị hóa sinh Nguyên Anh.



Vừa nghe như vậy, sư huynh sư tẩu liếc nhìn nhau, hai người cười hiểu ý.



Tam sư huynh nói:



- Tắc Thành này, thôi bỏ đi, đó không phải là cuộc sống mà chúng ta mong muốn.



- Ta không phải là loại kiếm tu sống chết vì kiếm như đệ, ta và sư tẩu đệ thích nghiên cứu phân tích kiếm pháp pháp thuật hơn.



- Thật ra ta rất may mắn. Khi xưa ta gặp sư phụ, sư phụ biết tình huống của ta cho nên chưa từng bảo ta tham gia chiến đấu lần nào, không để cho ta mê đắm cảm giác chiến thắng. Bởi vì nếu nhận được lực lượng vượt qua tầm khống chế của mình, ta không thể khống chế bản thân giống như đệ được, nhất định khó lòng tránh khỏi họa mê muội.



- Hiện tại cuộc đời của ta vô cùng hạnh phúc, nhìn các con lớn lên, ta và sư tẩu đệ dần dần già đi, tuy rằng chúng ta chỉ còn chừng hai trăm năm thọ mệnh, không như các sư huynh đệ khác. Bọn họ còn có ngàn năm. thậm chí vài ngàn năm thọ mệnh, có thể hưởng thụ cuộc đời rất lâu. Nhưng đây mới là cuộc sống mà ta mong muốn, muốn gì được nấy.



Dư Tắc Thành nghe xong lời Tam sư huynh, thật lâu không nói. Mỗi người đều có Lý tưởng ước mơ của mình, như người uống nước, nóng lạnh tự biết. Cho nên hắn không nhắc tới chuyện hóa sinh Nguyên Anh nữa. Hôn lễ con Tam sư huynh diễn ra thuận lợi, vui vẻ vô cùng.



Trong khoảng thời gian này, Dư Tắc Thành thỉnh thoảng lại nằm mơ, mỗi giấc mơ như vậy toàn là những chuyện mà Dư Tắc Thành khó có thể nào quên. Bất quá không khắc cốt ghi tâm. không còn có thể ảnh hưởng Dư Tắc Thành như trước.



Mộng càng ngày càng ít. dần dần tiêu tan, lúc này một tin tình báo lọt vào tay Dư Tắc Thành.



Trong thời gian này, trên Thanh Trúc đảo có thêm vài cửa hàng mới mờ, là tai mất của đệ tử Hiên Viên kiếm phái bố trí, đê thăm dò bí ân nơi này.



Số tai mất này được bố trí vô cùng khéo léo, thậm chí bọn họ cũng không biết mình đang phục vụ cho ai. Bởi vì trước mặt Mộng Thần, hết thảy bí mật sẽ không còn là bí mật. Cho nên phải để bọn họ không thể nào biết được rốt cục mình công tác vì ai.



Nhưng tin tình báo của bọn họ nhận được xuất hiện rất nhanh trước mặt Dư Tắc Thành.



Nhìn tin tình báo trước mặt. Dư Tắc Thành mỉm cười, bởi vì trên đó xuất hiện tên của vài Cường giả. Dư Tắc Thành đều biết những người này, toàn là cái thế Cường giả, có thể đánh với mình một trận, có được thiên phú kinh người.



Thời gian gần đây, bọn họ không hẹn mà cùng nhau tụ tập đến phế tích Thanh Trúc đảo, trong đó có một cái tên vô cùng quen thuộc với Dư Tắc Thành: Vương Thư Nguyên.



Dư Tắc Thành nhìn vào danh sách. Trong quãng thời gian gần đây, trong lúc mình nằm mộng, trên phế tích Thanh Trúc đảo đã tụ tập năm Chân Nhất Thần Quân nối danh thiên hạ.



Trong số mặt thám mà Hiên Viên kiếm phái phái ra, có một người tuy rằng chỉ mới cảnh giới Kim Đan. nhưng xuất thân Phượng Âm tông, biết rõ hào kiệt trong thiên hạ. Trong quãng thời gian này y đã ghi chép những vị Chân Nhất Thần Quân tới đây.



Tuy rằng Chân Nhất Thần Quân là cảnh giới tối cao, vượt trên mọi người, nhưng rất ít có Chân Nhất Thần Quân có thể hoàn toàn hòa nhập vào giữa đám đông như Vô Danh Thần Quân.



Chân Nhất Thần Quân tu luyện ngàn năm. khí tức cao ngạo hùng mạnh vượt trội. Cho dù che giấu tới mức nào cũng khác hẳn người khác, không giống bình thường, hoàn toàn có thể cảm nhận được.



Quan trọng nhất chính là nơi đây đại đa số là tu sĩ, rất khó phân biệt. Nhưng nếu đột nhiên một phàm nhân xuất hiện giữa một đám tu sĩ, vậy sẽ vô cùng nối bật, chỉ cần lén lút dò xét một chút là có thể biết được, rốt cục y là phàm nhân hay Chân Nhất Thần Quân.



Trong thời gian này, mặt thám thăm dò, rốt cục đã có được năm Chân Nhất Thần Quân nối bật có tên trong danh sách trên tay Dư Tắc Thành.



Người thứ nhất chính là phản đồ của Hiên Viên kiếm phái Vương Thư Nguyên. Kiếm pháp của Vương Thư Nguyên, ngoại trừ Dư Tắc Thành, trong thiên hạ rất ít ai là đối thủ. Y tinh thông Hiên Viên kiếm phái, tinh thông kiếm pháp Tâm Kiếm Thiền Tông, lực Thần Uy vô hạn. Chân Nhất Thần Quân, hoàn toàn có thể xếp vào hàng mười cao thủ hàng đầu trong thiên hạ.



Vương Thư Nguyên trước nay vẫn hết lòng chiếu cố đệ tử Hiên Viên kiếm phái, phàm là đệ tử Hiên Viên kiếm phái tình cờ gặp được y, sẽ được y chỉ điếm. Y đã không còn tính cách cuồng ngạo như trước, rất nhiều đệ tử Hiên Viên kiếm phái lúc đại chiến Tâm Kiếm Thiền Tông chưa thành Nguyên Anh cũng không xem y như kẻ thù. Trong mất bọn họ, Vương Thư Nguyên bất quá chỉ là một tên hèn nhát, trong lúc nhất thời chạy trốn mà thôi.



Nhìn thấy cái tên này, Dư Tắc Thành mỉm cười, mấy năm qua mình không xử lý y. Năm xưa Dư Tắc Thành đã từng phát thệ sẽ làm cho Vương Thư Nguyên không có ngày ngóc đầu lên. vĩnh viễn sống trong nỗi ám ảnh là mình, vĩnh viễn là kẻ bại, vĩnh viễn phải nỗ lực, hy vọng đánh bại được mình.



Làm cho y vĩnh viễn cố gắng, vĩnh viễn thất bại, vĩnh viễn cũng không thể thành công. Tra tấn như vậy, có lẽ còn đáng sợ hơn so với giết y.