Tiên Ngạo
Chương 1147 : Thân thể vô địch
Ngày đăng: 23:14 19/04/20
Trước kia mỗi lần Dư Tắc Thành sử dụng thế giới Bàn cổ hóa thành Hiên Viên Kiếm, mỗi kiếm đánh ra toàn là khai thiên phá địa, hủy diệt hết thảy, không gì ngăn nổi.
Nhưng lần này không được, lần này uy lực của Hiên Viên Kiếm chỉ có thể tụ tập thành một thanh cự kiếm, đủ để bảo vệ an toàn cho Dư Tắc Thành, không thể đánh chết đối phương.
May mà năng lượng bùng nổ này không thể kéo dài, chỉ duy trì trong ba lần hô hấp đã tan biến.
Phong Bạo Ma Thần khẽ mỉm cười, chế nhạo Dư Tắc Thành không biết tự lượng sức mình.
Thình lình một đạo kiếm quang bùng lên, kiếm quang như mưa. như hoa, như điện, như sấm. giống như thời gian tạm dừng, trong suốt lấp lánh, như nước vô hình, có ở khắp mọi nơi.
Kiếm quang này nháy mắt đánh trúng Mi Tâm Phong Bạo Ma Thần, lúc này y vẫn còn đang mỉm cười, chợt thấy Mi Tâm mình bắn máu huyết tung tóe.
Kiếm này là Dư Tắc Thành sử dụng kiếm Kim Tiên, giáng một đòn mạnh mẽ trúng vào đầu Phong Bạo Ma Thần.
Nhưng một kiếm này chỉ khiến cho Phong Bạo Ma Thần đổ máu mà thôi, vẫn không thể giết chết được y.
Dư Tắc Thành cũng không thèm để ý, nháy mắt lại xuất kiếm, kiếm quang tung hoành trời cao, Nhất Kiếm Phá Vạn Pháp.
Hắn thét lớn một tiếng:
- Trúng!
Rất nhanh một thanh kiếm Kim Tiên khác khác ra kiếm quang chói mất, giống như sao băng xẹt tới. Phong Bạo Ma Thần còn đang ngơ ngác sau khi trúng phải một kiếm vừa rồi, kiếm thứ hai đã đánh trúng Mi Tâm y lần nữa.
Hai kiếm liên tục vào giữa Mi Tâm, không sai lệch mày may nào, đã khiến cho Phong Bạo Ma Thần đùng đùng nối giận, không ngờ mình trúng liên tiếp hai kiếm như vậy. Từ lúc y trở thành Ma Thần cho tới bây giờ, chưa từng chịu đau đớn và nhục nhã như vậy. Cho nên hiện tại y nối trận lôi đình, toàn thân bạo phát thần quang vô tận, thần quang này có thể hủy diệt hết thảy, vô số lực Thần Uy trong đó bạo phát.
Những lực Thần Uy này hóa thành quang thuẫn bảo vệ y vô cùng chặt chẽ, sau đó nhiều loại lực Thần Uy khác hóa thành các loại hào quang công kích về phía Dư Tắc Thành.
Nhưng Dư Tắc Thành chợt quát:
- Trúng.
Lại một đạo kiếm quang màu vàng giữa không trung chém xuống, lại là kiếm Kim Tiên, rất nhanh vòng tránh vô số lực Thần Uy, đánh trúng quang thuẫn của Phong Bạo Ma Thần. Kiếm quang biến hóa vô cùng, quang thuẫn kia không chịu nổi vỡ tan tành, kiếm Kim Tiên của Dư Tắc Thành lại một lần nữa đánh trúng Mi Tâm đối phương.
Sau khi đánh trúng ba kiếm, cảm thấy thần quang vô tận mình vừa bạo phát chỉ là vô ích, Phong Bạo Ma Thần mới cảm thấy sự tình bất ổn, vừa định sử dụng bí pháp khác.
Chợt nghe Dư Tắc Thành hô lên tiếng thứ tư:
- Trúng.
Kiếm thứ tư vô cùng khéo léo, kiếm quang chợt lóe đã đánh trúng Mi Tâm Phong Bạo Ma Thần. Lần này không phải là máu tươi bắn ra như trước nữa, mà là đầu nổ tung, bất ngờ đầu Phong Bạo Ma Thần nổ tung như xác pháo.
Bốn kiếm này được phát ra bởi kiếm Kim Tiên, hiếm có ai ngăn cản được. Phong Bạo Ma Thần này không hổ danh Ma Thần, chịu đựng bốn kiếm như vậy mới vỡ đầu mà chết.
Sau khi giao chiến, Dư Tắc Thành phát hiện ra nhược điểm của đối phương rất nhanh. Y chỉ dựa vào lực nổ vô biên của mình, còn kỹ xảo chiến đấu cơ hồ chỉ là con số không, cho nên Dư Tắc Thành xuất ra kiếm thuật của bản thân, dùng bốn kiếm đánh vỡ đầu đối phương.
Trừ phi là Hiên Viên Thần Kiếm... có lẽ Hiên Viên Thần Kiếm có thể giết chết y. Nhưng muốn sử dụng Hiên Viên Thần Kiếm cần ba ngàn Đại Đạo, mình còn thiếu rất nhiều, cho nên không thể sử dụng, biết làm thế nào đây?
Trong lúc Dư Tắc Thành còn đang trầm tư suy nghĩ. tìm kiếm biện pháp, đột nhiên bên ngoài thế giới rốn biển vang lên tiếng kiếm ngâm.
Nháy mắt có bốn điểm sáng đột phá phong tỏa của Trật Tự Ma Thần, tiến vào trong thế giới rốn biển, hóa thành bốn thanh phi kiếm quay xung quanh Dư Tắc Thành.
Dư Tắc Thành định thần nhìn kỹ, bất giác giật mình kinh hãi. Năm xưa hắn đã thấy qua bốn thanh kiếm này một lần, bất cứ tu sĩ nào từng thấy qua chúng, vĩnh viễn cũng sẽ không quên.
Bởi vì chúng chính là Tru Tiên Tứ Kiếm mà mình từng thấy qua trong Di tích Tiên Tần ở Cồn châu, Tru Tiên Kiếm, Lục Tiên Kiếm, Hãm Tiên Kiếm, Tuyệt Tiên Kiếm.
Lúc mình quan sát phần thường ở Di tích Tiên Tần cồn châu năm xưa. từng thấy được một trong bốn thanh là Tuyệt Tiên Kiếm. Đây là phần thường tối cao của Tiên Tần đế quốc, chỉ có thể lấy mất mà nhìn, tuyệt đối không thể nào có được.
Tru Tiên Tứ Kiếm là vô thượng thần kiếm, sau khi thế giới Thương Khung khai thiên lập địa, dùng mười hai đạo Hồng Mông tử khí pha trộn cùng Hỗn Độn kiếm nguyên mà thành.
Có câu rằng:
"Tru Tiên Tứ Kiếm. Tru Tiên Kiếm. Lục Tiên Kiếm. Hãm Tiên Kiếm. Tuyệt Tiên Kiếm. Kiếm này treo ngược lên cửa, phát lôi chấn động, kiếm quang khẽ động, cho dù là thần tiên vạn kiếp cũng khó lòng thoát nạn. Không phải đồng cũng không phải sất, từng ẩn dưới chân Tu Di sơn. Nếu không dùng âm dương điên đào luyện, làm sao có thủy hỏa trui rèn. Tru thần lợi hại, Lục Tiên vong, Hãm Tiên đáo xử khởi hồng quang. Tuyệt Tiên biến hóa vô cùng tận, đại la thần tiên huyết nhiễm thường."
Còn nhớ lúc ấy động phủ Pháp Linh đã từng nói, Tru Tiên Tứ Kiếm này có vô số truyền thuyết từ thời viễn cổ, kiếm này chỉ là bảo tồn tại đây, chỉ có Tiên Tần Thủy Hoàng mới có thể sử dụng.
Không ngờ tới thời khắc mấu chốt này, Tru Tiên Tứ Kiếm lại tự động bay tới đây, để cho mình tùy ý sử dụng.
Dư Tắc Thành kinh ngạc tới mức ngây người, đây quả thật là buồn ngũ gặp chiếu manh, mình không có cách nào phá vỡ chiến thân của đối phương, lại có người đưa thần kiếm tới.
Xem ra không phải chỉ có mình mình chiến đấu, mà vẫn có một thế lực hùng mạnh nào đó đang theo dõi, trợ giúp cho mình. Phải chăng đó là Kiếm Lão Nhân... không phải, lão không có được năng lượng lớn như vậy...
Tiên Tần Thủy Hoàng, Thủy Hoàng bệ hạ ư? Nháy mắt ý nghĩ này xuất hiện trong đầu Dư Tắc Thành, nhất định là người này, bằng không vì sao lại đưa thần kiếm vào tay mình?
Dư Tắc Thành thở ra một hơi thật dài, giơ tay chộp lấy bốn thanh thần kiếm. Không ngờ chạm vào, bốn kiếm vẫn quay xung quanh người hắn. không thể sử dụng.
Trật Tự Ma Thần phát động công kích vô tận, biển ánh sáng kia ảo tới người Dư Tắc Thành, nhưng có bốn kiếm này, tất cả tiêu tan. Bốn thần kiếm này đã bảo vệ cho Dư Tắc Thành vô cùng kiên cố.
Tuy rằng Trật Tự Ma Thần có thể khống chế thiên địa, khống chế vạn vật, nhưng y lại không thể khống chế phạm vi bên trong bốn kiếm này.
Dư Tắc Thành cung kính thi lễ Tru Tiên Tứ Kiếm:
- Đệ tử Dư Tắc Thành khẩn cầu tứ đại thần kiếm Trảm yêu trừ ma. tiêu diệt tai họa trên thế giới Thương Khung, tiêu diệt Ma Thần xâm lược, bảo vệ thế giới chúng ta, bảo vệ sinh linh trong thiên hạ được bình an. xin bảo bối ra oai.
Sau khi nói xong, Dư Tắc Thành giơ tay ra sờ thử, lập tức Tru Tiên Tứ Kiếm bay tới trước mặt hắn. Dư Tắc Thành nắm Tru Tiên Tứ Kiếm vào tay, có cảm giác như cả thiên địa đang trong tay mình. Vạn vật trong tay, thiên hạ vô địch.
Thình lình thần thức Dư Tắc Thành trở nên mơ mơ màng màng, dường như hắn đã trở về vô số năm trước. Khi đó thế giới Thương Khung đang ở vào thời kỳ Hồng Hoang, thiên địa vô cùng hỗn loạn, hết thảy đều lông lung mờ mịt. nhưng vẫn có thể cảm nhận được. Đây là huyền cơ vô thượng, nhưng lại có cảm giác mơ hồ, không thể thấy được rõ ràng rốt cục trong thế giới có những gì.
Dư Tắc Thành chỉ có thể cầm Tru Tiên Tứ Kiếm trong tay, không ngờ không thể điều khiển được chúng, không thể phát huy được uy năng của chúng. Không phải là chúng không chịu phối hợp với Dư Tắc Thành, mà là Tru Tiên Tứ Kiếm này ân chứa uy năng vô tận của thiên địa, nếu không phải là chung cực Cường giả, vậy không thể nào sử dụng được chúng, hóa thành lực lượng vô tận, chém giết cường địch.