Tiên Ngạo

Chương 1172 : Dưới gốc ô liu

Ngày đăng: 23:14 19/04/20


Sau Thanh Vãn phái bị Bất Ngôn tông ám toán, hoàn toàn suy sụp, phân rã thành mười mấy phái nhỏ. Chỉ còn Phượng Âm Ma tông, Phong Vãn tông còn nằm trong hàng ngũ trung môn, những môn phái khác sau khi phân rã hoàn toàn suy sụp.



Tuy rằng Phản Hư Chân Nhất của Phượng Âm Ma tông này trở thành Phản Hư Chân Nhất chưa tới mười năm. nhưng lúc này tất cả Phản Hư Chân Nhất nơi đây đều đổ dồn vào nàng.



Trước mắt bao người, Thất Âm Thần Quân không thể không gật gật đầu, bắt đầu nhắm mắt lại, thi triển Thiên Thính Địa Thị Chú Âm Chấn Nguyên đại pháp, bắt đầu xem thử rốt cục là ai phóng xuất ra uy áp hùng mạnh tới mức này.



Lập tức hình ánh Dư Tắc Thành xuất hiện trong mắt nàng. Đó là một thiếu niên áo trắng cao quan, lung đeo phi kiếm đang chậm rãi đi tới.



Thất Âm Thần Quân lập tức mừng rỡ kêu lên:



- Là Kiếm Thánh, thiên hạ đệ nhất nhân. Hiên Viên kiếm phái Diệt Độ Thần Quân.



Nàng mở mắt ra, phát hiện không ai nghe lời nàng vừa nói. Bởi vì lúc này Dư Tắc Thành đã xuất hiện cuối chân trời, có thể thấy được bằng mắt thường, tất cả tu sĩ nhìn thấy Dư Tắc Thành lập tức đứng bật dậy.



Dư Tắc Thành đang thầm thắc mắc, không biết mình nên làm thế nào để ngăn cản xung đột giữa tu sĩ hai địa vực. Có cần phải giết người lập uy hay không, hay nên sử dụng biện pháp khác...



Nhưng hắn vừa xuất hiện trong tầm mất mọi người, lập tức tất cả tu sĩ đứng bật dậy, ùn ùn xông về phía hắn.



Bất kể là Nguyên Anh Chân Quân. Kim Đan Chân Nhân, tu sĩ Trúc Cơ đều giống như đã hóa điên, chen nhau xông về phía Dư Tắc Thành.



Phong Nhu tiên tử của Khiên Cơ tông bị người chèn ngã, nhưng không ai thèm đếm xia tới nàng. Những kẻ trước kia vô cùng hâm mộ nàng, hiện tại không để ý tới sự tồn tại của nàng, chen nhau giẫm lên thân thể nàng, xông về phía trước.



Dư Tắc Thành thấy vậy vô cùng sửng sốt, có chuyện gì vậy...



Những người này xông tới trước mặt Dư Tắc Thành, nhìn hắn chăm chú, sau đó đồng thanh hô to:



- Kiếm Thánh. Kiếm Thánh, vô song Kiếm Thánh, thiên hạ đệ nhất.



- Ta đã nhìn thấy Kiếm Thánh, đây là Kiếm Thánh, có chết cũng đáng.



Ánh mất mọi người tỏ ra hết sức sùng bái, tất cả mọi người cao hứng tới cực điểm, tỏ ra vô cùng vui sướng vì được tận mất nhìn thấy thần tượng trong lòng.



Đây hoàn toàn là một sự sùng bái mù quáng, không cần giết người lập uy, chỉ cần một câu của Dư Tắc Thành đã có thể khiến cho những người này sống chết vì hắn.



Vô số tiếng gọi Kiếm Thánh vang lên ầm ĩ bên cạnh Dư Tắc Thành, ánh mắt mọi người như đầy lửa nóng, dường như chỉ cần một câu nói của hắn là có thể làm cho tất cả mọi người hiến dâng hết thảy.



Thật ra không phải tất cả mọi người đều là như vậy, đám Phản Hư Chân Nhất vẫn còn ở nguyên vị trí, mỉm cười gật đầu cung nghênh Dư Tắc Thành. Có hơn nửa Nguyên Anh Chân Quân cũng bất động, chỉ có Kim Đan Chân Nhân trở xuống mới là như vậy.



Đây là phản ánh của tu vi cao thấp, tu sĩ càng có tu vi cao càng có thể giữ vững nội tâm, có thể chống lại được lực hấp dẫn này.



Cái gọi là tu sĩ chính là không bái thiên không bái địa, giữ vững đạo ta, cuối cùng mới có thể thành đạo, mới có thể bước trên tiên lộ.



Dư Tắc Thành mỉm cười gật gật đầu. đi từng bước về phía trước. Mọi người tránh ra một con đường, Dư Tắc Thành bước tới chỗ Phong Nhu tiên tử của Khiên Cơ tông bị giẫm đạp, đỡ nàng dậy, giơ tay điểm ra. Lực Thần Uy khởi động, thương thế toàn thân Phong Nhu tiên tử lập tức tiêu tan. y phục sạch sẽ như mới.



Dư Tắc Thành mỉm cười nhìn nàng:



- Lần sau phải chú ý, không nên bất cẩn té ngã như vậy nữa.
Nhờ ba quyển pháp chú thiên thư này, y bắt đầu bước lên con đường tu tiên. Tiên duyên không ít, tu luyện được hai trăm năm. rốt cục y cũng trở thành Kim Đan Chân Nhân, tự lập một môn phái nhỏ là Tam Thủy tông ở ngoài khơi Hoàn châu, đệ tử có mấy mươi người, trong đó có ba tên Trúc Cơ thành công, coi như cũng có chút thành đạt.



Lần trước đại chiến Hải tộc, sau khi y nghe được tin tức, lập tức đi tới Hiên Viên kiếm phái. Nhờ tới sớm cho nên đạt được ích lợi rất nhiều, kết giao vô số hảo hữu ở đó. Mà thu hoạch lớn nhất của y chính là dốc hết gia tài, rốt cục mua được pháp môn tu luyện của Kim Đan Chân Nhân.



Sau khi trở về, Đại Đạo đã có hy vọng, trong lòng mừng rỡ, bắt đầu tu luyện. Cho nên đến lúc y biết tới sự xuất hiện của địa vực Bồng Lai, lúc ấy đã là ba tháng sau.



Bạch Nhiễm Mặc vô cùng hối tiếc, sai lầm một chút lỡ mất cơ hội. Y vội vàng dẫn theo ba tên đệ tử Trúc Cơ chạy tới địa vực Bồng Lai, để xem còn cơ hội nào kiếm chác chút linh thạch hay không.



Y chạy suốt ngày đêm, rốt cục tới được Tàn Đao môn, sau đó bôn ba ngàn dặm trên biển đi tới địa vực Bồng Lai.



Lúc y tới nơi, hết thảy đều đã quá muộn màng. Không còn có Trúc Cơ đan giá hai mươi linh thạch một viên nữa. cũng không còn bán được huyền thiết với giá một ngàn linh thạch.



Lúc ban đầu. chênh lệch rất lớn giữa giá cả vật phẩm giữa hai địa vực đã khiến cho các tu sĩ kiếm tiền đầy túi. Nhưng sau một hồi, không ai ngốc cả, phát hiện ra điều ngoắt ngoéo bên trong, giữa hai bên mua bán bắt đầu điều chinh giá cả, dần dần cũng giống như giá cả nơi Lục Vực.



Con đường mua bán phát tài đã bị các tu sĩ tới đây trước tiên chiếm hết. Bạch Nhiễm Mặc tới đây muộn ba tháng, không còn được chút ích lợi nào cả.



Thật ra cũng còn nhiều mối mua bán có thể kiếm được linh thạch, nhưng cần phải có tiền làm vốn. Trong đại hội lần trước, Bạch Nhiễm Mặc đã tiêu xài hết sạch linh thạch của mình, còn thiếu nợ người khác một số không ít. trong tay đã không có vốn, tự nhiên không làm được gì.



Ngoài ra chỉ cần y bằng lòng bỏ sức ra, là có thể kiếm được rất nhiều linh thạch. Tỷ như chế tạo pháp bảo cho người, luyện đan. thu quặng, làm ruộng...



Nhưng dù sao Bạch Nhiễm Mặc cũng là chủ nhân một phái, làm sao có thể làm những việc ti tiện này. Thấy đám tu sĩ tới đây đầu tiên kiếm tiền đầy túi, y cảm thấy không cam lòng chút nào.



Cơ hội lúc nào cũng dành cho kẻ hữu tâm. Bạch Nhiễm Mặc quan sát cẩn thận, dần dần phát hiện ra một phương pháp kiếm tiền. Hai địa vực này cách nhau ba ngàn dặm. tuy rằng lúc trước Dư Tắc Thành vung kiếm mờ đường, nhưng chỉ một lúc sau đã khôi phục lại như trước. Hiện tại tu sĩ dưới Kim Đan Chân Nhân, lui tới giữa hai địa vực quả thật vô cùng bất tiện.



Đây là con đường kiếm tiền, Bạch Nhiễm Mặc vốn xuất thân là tán tu sống trên biển cả, lập tức một con đường phát tài này sinh ra, chính là đưa đò.



Bạch Nhiễm Mặc kéo tất cả đệ tử trong phái tới đây, mang theo một chiếc hài thuyền, bắt đầu tiến hành đưa đò. Đám tu sĩ Luyện Khí kỳ, Trúc Cơ kỳ muốn vượt qua vùng biển ba ngàn dặm này, chỉ cần đưa ra chút linh thạch. Bạch Nhiễm Mặc sẽ đưa bọn họ qua lại tự do giữa hai địa vực này.



Y cũng giỏi buôn bán, thái độ hòa ái, phục vụ đúng mức, hút khách không ít. Dọc đường tiến hành giới thiệu hướng dẫn. ca tụng địa vực Bồng Lai. Y kể lại chuyện Kiếm Thánh Dư Tắc Thành một kiếm khai biển mờ đường, gần như thổi phồng lên thành truyền thuyết, khiến cho người nghe phải bật thốt lên kinh ngạc.



Trong quá trình này, y viết truyền thuyết về địa vực Bồng Lai, thành sách, vẽ bàn đồ địa vực Bồng Lai mang ra bán. Dần dần Bạch Nhiễm Mặc phát tài, làm cho Tam Thủy tông ngày càng khuếch trương, từ một môn phái nhỏ chỉ có một chiếc hài thuyền, cuối cùng biến thành môn phái đứng vào hàng ngũ ba ngàn tà đạo, có được trăm chiếc đại thuyền. Sau này Bạch Nhiễm Mặc tu luyện thành công, rốt cục cũng trở thành một đời Phản Hư Chân Nhất.



Bố Tường là hào khách võ lâm Lục châu, Mạc Bắc, tự xung Tự Ti Cuồng Nhân, sở trường Cuồng Đao quyết, là một trong những vị Đà chủ của bang phái Hắc đạo Hắc Long hội. Y tính tình trượng nghĩa. thích lo chuyện bất bình trong thiên hạ. bởi vì lần đó ra tay lỡ đánh bị thương đệ đệ của tiểu thiếp hội trường Hắc Long hội, lập tức rước họa vào thân, bị người hãm hại, tống vào đại lao.



ở trong lao, y tình cờ xem di thư của Đạp Tuyết Chân Nhân, ngộ ra Nhất Đao Phá Pháp Nhất Đao Diệt Giới, đao pháp tối cao của Cuồng Đao quyết. Sau đó y xông ra khỏi đại lao, tiêu diệt Hắc Long hội sạch sẽ không còn, chạy ra khỏi Lục châu, bỏ xứ mà đi.



Trong quá trình y đang chạy trốn, chợt nghe thế giới Thương Khung có thêm vực thứ tám. thoáng động trong lòng, quyết định tới đó thử một lần cho biết, nói không chừng nơi đó sẽ là nơi mình sống cả đời này.



Đi tới Lương châu, nội thương phát tác, mắc bệnh dọc đường, may nhờ người cứu. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL



Lý A Cầu là dân chúng ở Lương châu, phụ thân để lại cho y mười mẫu đất cằn, vừa đủ sinh sống. Y cưới một người vợ, cuộc sống cũng coi như tạm ổn.



Lão bà của y cũng siêng năng sinh đè, nháy mắt đã sinh cho y bảy đứa con trai, ba đứa con gái. Dần dần con cái lớn lên, xuất hiện áp lực.



Hôm nay đi chợ, dọc đường gặp phải một người mắc bệnh. Nhìn thấy người này thân đầy sát khí. dũng cảm vô cùng, biết rằng đây là một trang hảo hán, bèn ra tay cứu giúp.