Tiên Ngạo
Chương 123 : Vụ Ngoại Giang Sơn
Ngày đăng: 23:00 19/04/20
Đúng! Dư Tắc Thành lựa chọn thế giới Bàn cổ. Đó chính là Tiên Thiên Linh Bảo, tuy rằng nó chỉ là hạt giống nhưng chỉ cần bồi dưỡng, tuyệt đối sẽ không hối hận.
Trước khi Dư Tắc Thành tới đây những cao nhân khác nhất định không có được điểm công trạng nhiều như vậy, cho nên không thể lựa chọn Tiên Thiên Linh Bảo này. Hôm này cơ duyên của mình đã tới, vậy không thể bỏ qua.
về phần cái gọi là điểm công trạng, giữ lại có ích lợi gì. Nếu sau này có một món Tiên Tần Linh Dẫn đột ngột xuất hiện, chắc chắn dẫn phát một trường gió tanh mưa máu, ít nhất phải cảnh giới Kim Đan mới có thể chiến đấu, mình không có chút cơ hội nào cả.
Đời này còn có cơ hội đến Di tích Tiên Tần nữa sao? Dư Tắc Thành hết sức nghi ngờ. Một con chim trong tay còn hơn hai con trong bụi, không cần biết tương lai như thế nào, chọn trước tính sau.
Động phủ Pháp Linh nói:
- Du Tắc Thành, ngươi có xác định lựa chọn của ngươi chưa, xin hãy xác nhận lại một lần cuối.
Dư Tắc Thành nói:
- Ta xác định.
Động phủ Pháp Linh nói:
- Tốt, chúc mừng ngươi, lựa chọn của ngươi là chính xác.
Lập tức hình ảnh thế giới Bàn cổ giữa không trung bắt đầu biến hóa, sau đó toàn bộ động phủ chấn động, một đạo hào quang xuất hiện, chiếu rọi trước mặt Dư Tắc Thành. Sau đó một luồng nguyên khí rơi xuống từ giữa hào quang, luồng nguyên khí này lớn bằng nắm tay, hỗn độn một màu, không thể nhìn ra bên trong có thứ gì.
Dư Tắc Thành rống to một tiếng trong Hỗn Độn, lập tức trong Hỗn Độn sinh ra một cự thần, cầm búa lớn trong tay bắt đầu bổ chém thế giới này, lập tức thiên địa mở ra. Dương trong là trời, âm đục là đất, thế giới sinh ra.
Thiên địa đã mở, vị cự thần kia gầm lên một tiếng. Khí hóa phong vân, tiếng gầm thành lôi đình, mắt trái là mặt trời, mắt phải là mặt trăng, tứ chi ngũ thể là tứ cực ngũ ngục, máu là sông ngòi, gân mạch là địa lý, cơ thể là đất đai. Mái tóc trở thành sao, da lông thành cỏ cây, xương cốt thành kim thạch, tinh tủy thành châu ngọc, mồ hôi chảy thành hồ đầm. Lập tức thế giới này dần dần hiện ra hình thức ban đầu, một thế giới hoàn chỉnh đã được sinh ra.
Sau đó toàn bộ thế giới lại biến đổi, tất cả cảnh sắc hóa thành u ám, chìm vào trong bóng đêm. Chỉ có phạm vi xung quanh Dư Tắc Thành ba thước là chân thật tồn tại, nhưng không có thứ gì cả, tựa như trơ trọi giữa hư không, chỉ có phạm vi ba thước là thuộc Dư Tắc Thành. Lúc này ở bên ngoài, tất cả không gian toàn là một tầng sương mù màu đen dày đặc. Trong sương mù dày đặc thỉnh thoảng có tia chớp hình thành, ánh sáng của tia chớp này mắt thường có thể thấy được.
Xung quanh Dư Tắc Thành ba thước, ngoại trừ thân thể của hắn còn có một thứ khác, đó chính là bốn chữ vàng: Vụ Ngoại Giang Sơn.
Đây là tên của thế giới Bàn cổ của hắn. Một thế giới chìm trong sương mù, chỉ có tiêu trừ màng sương mù này mới có thể được thế giới của riêng mình.
Nhưng làm sao tiêu trừ đây? Dư Tắc Thành nhìn không gian xung quanh mình chỉ có ba thước, không khỏi buông tiếng thở dài. Bất chợt hắn cảm nhận được một cỗ thần thức, cỗ thần thức này chính là thần thức bản thân thế giới Bàn cổ cũng là chính là thần thức của hắn, bởi vì hắn chính là thế giới Bàn cổ, thế giới Bàn cổ chính là hắn. Hai bên đã hợp nhất, loại dung họp như vậy chính là dung hợp triệt để huyết mạch, gân cốt da thịt, thần thức ý tưởng, ý niệm cảm ứng trong đầu, ba hồn bảy vía, nhân quả nghiệp lực. Dung họp hoàn mỹ không sót một chút nào.
Sự dung họp này hết sức tự nhiên, là hợp với lẽ thường tình, không có phản ứng bài trừ gì cả, cũng không có thiên kiếp tâm ma, không đau đớn gần chết, không phải trải qua những sự tra tấn. Như chỉ nói một câu đã lập tức hoàn thành, đây là uy lực của Tiên Thiên Linh Bảo.
Dư Tắc Thành cảm nhận được thần thức dường như đang lẩm bẩm, lại dường như đang hỏi mình:
- Phát hiện thế giới hồn luyện ở cấp thấp, có thể luyện hóa thực thể hồn quỷ, có thể bị thế giới Bàn Cổ hấp thu hình thành nền tảng cơ sở cho thế giới mới.
Dư Tắc Thành gật gật đầu, lập tức Bích Thúy Chi Sâm trong đầu rời khỏi thân thể, chui vào trong luồng sương mù đen. Sau đó một tiếng ngân vang, không gian ba thước xung quanh Dư Tắc Thành bắt đầu chậm rãi khuếch đại, màn sương đen xung quanh chậm rãi tiêu tan, cuối cùng hình thành không gian trong sáng rộng chừng ba trượng xung quanh hắn.