Tiên Ngạo
Chương 125 : Trở về sáu phái
Ngày đăng: 23:00 19/04/20
Tuy nhiên Dư Tắc Thành không cần biết nguyên lý ra sao, chỉ cần mình hiểu được dùng như thế nào là được, ít nhất sau này mình trảm hồn luyện si không cần đợi trăm ngày có thể có được Hồn Si hiện thân lập tức, khống chế phi kiếm.
Dư Tắc Thành nhìn nhìn thế giới Bàn cổ của mình, tuy rằng chỉ rộng có ba trượng; nhưng đây là chính là con át chủ bài cuối cùng của mình. Dựa vào nó nhất định mình có thể trở nên xuất chúng hơn người, sau này chậm rãi tiến tới trên tiên lộ.
Dư Tắc Thành rời khỏi thế giới Bàn cổ, thời gian cấp bách, vẫn còn có thể mua một món nữa. Trước mắt mình còn lại một ngàn chín trăm hai mươi bốn điểm công trạng, vẫn còn có thể mua một bảo vật.
Lúc này công năng hữu dụng nhất của thế giới Bàn cổ hiện ra, đó chính là trữ vật, nó tương đương với một không gian trữ vật rộng ba trượng.
Dư Tắc Thành để những bảo vật còn lại của mình vào trong không gian Bàn cổ. Một thanh Ngũ Hành Nghịch Sinh Hóa Long kiếm, một quyển Phù Đồ lục, Càn Khôn Na Di phù. Hai bình Bổ Tủy ích Nguyên Thần đan, một thanh Trảm Hồn Nhận một phen, trăm cái kim đỉnh trên mặt đất đưa hết tất cả vào không gian Bàn cổ.
Những vật phẩm này sau khi tiên vào không gian, tất cả đều bị một loại bọt khí vây quanh, chậm rãi bay lên, lơ lửng trên không trung. Dư Tắc Thành muốn dùng món gì, món ấy sẽ tự động xuất hiện trong tay Dư Tắc Thành.
Sau khi những vật phẩm này tiến vào trong thế giới Bàn cổ, quyển Phù Đồ lục đột nhiên chợt lóe hào quang, sau đó lại không có phản ứng gì nữa. Cho dù Dư Tắc Thành đưa chúng vào trong màn sương đen, màn sương đen cùng không có một chút phản ứng. Chúng cũng không phải là linh vật gì cả, đối với thế giới mới này không có giá trị gì, màn sương đen không sinh ra ý niệm phân giải chúng.
Dư Tắc Thành xử lý vật phẩm xong, mặc Chân Thủy Tỵ Trần Bào vào. Nhìn hư ảnh bảo vật đầy trời trước mặt. Dư Tắc Thành thật sự khó có thể lựa chọn, vốn hắn muốn chọn bí tịch, nhưng nhìn đến mấy trăm bản thiên thư bí tịch, bản nào cũng thần kỳ vô cùng, khiến hắn thật sự lựa chọn không được. Cuối cùng hắn cắn răng một cái nói:
- Ta lựa chọn phi kiếm Sát Na Quang Hoa. Thanh phi kiếm này ta đã dùng nó giết người vô số, vậy chọn nó đi thôi, để kỷ niệm lần kỳ ngộ này của ta.
Động phủ Pháp Linh đáp lại:
- Phi kiếm cửu giai Sát Na Quang Hoa cần một ngàn năm trăm điểm công trạng, ngươi xác định lựa chọn chắc chắn chưa?
Dư Tắc Thành nói:
- Ta xác định.
Lập tức một tiếng kiếm ngâm vang lên. Sát Na Quang Hoa chợt lóe bay ra, nháy mắt rơi vào tay Dư Tắc Thành. Kiếm này dài chừng một thước ba tấc, ánh sáng tràn ngập kiếm thế. Kiếm thể có màu bạch kim giống như thời gian ngưng đọng lại trên thân kiếm, dòng sông thời gian tụ tập xoáy tròn tại một điểm. Trên thân kiếm, hào quang ngũ sắc lưu động không dứt, hào quang này mờ mờ ảo ảo. Thân kiếm mỏng như tờ giấy, hào quang vờn quanh như ẩn như hiện. Chỗ che tay giống như hoa mai nở rộ, chuôi kiếm được khảm từ bốn viên bảo thạch mà thành, như một khối liền lạc, toát ra phong thái riêng biệt.
Dư Tắc Thành càng nhìn càng thấy thích, lấy tay sờ lên thân kiếm, có cảm giác thần diệu. Đây chính là phi kiếm cửu giai, dù là cao nhân Nguyên Anh, bọn họ cũng chưa chắc đã có được. Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL
Kiếm này là của ta, là của ta... Trong lòng Dư Tắc Thành mừng như điên, ngoại trừ chuyện này ra, hắn không có cảm giác gì khác, mãi đến khi động phủ Pháp Linh nhắc nhở:
- Dư Tắc Thành, còn có hai mươi lần hô hấp nữa ngươi sẽ bị tống xuất khỏi phủ đệ này, trở về ảo cảnh pháp trận bên dưới Tây Lĩnh. Mười hai canh giờ sau, Tiên Tần Linh Dẫn sẽ tự động rời khỏi bản phủ đệ, phủ đệ sẽ hoàn toàn đóng cửa. Ta sẽ chờ xem có người tu tiên nào đạt được Tiên Tần tước vị bậc mười hai Trung Dũng Bá, tới đây kế thừa bản phủ đệ hoặc là đợi cho kẻ nào giữ Tiên Tần Linh Dẫn trở thành người mở cửa đến đây.
- Dư Tắc Thành, số điểm công trạng còn lại của ngươi tự động chuyển hóa. Tước vị của ngươi được tăng lên hai bậc, hiện tại chính là Tiên Tần Thô Tốt, tước vị này được tất cả Tiên Tần động phủ thừa nhận.
Lôi đài luận võ hoàn toàn đình chỉ, tin tức bay khắp hang cùng ngõ hẻm, tất cả mọi người đang chờ đợi, chờ đợi xem tầng lớp cao cấp của Tây Lĩnh liên minh có phản ứng thế nào.
Mục Phương Hạ, Vân Tử Trang trở về biết tin tức, lập tức trở về bổn phái, bảy tiên chủng còn sống sót được đưa đến nơi ở của bọn họ, cũng không có lòng dạ nào quản tới bọn họ. Vân Tử Trang cũng không có tâm tư mượn chuyện này đả kích Thủy Tiệm Sinh, hiện tại môn phái đang lúc sinh tử tồn vong, không ai biết được gia tộc nào sẽ là mục tiêu kế tiêp bị đả kích.
Dư Tắc Thành trở lại nơi ở của mình, tất cả tiên chủng đều ở trong này, được thông báo không cho phép ra khỏi cửa, phải ở trong tiềm tu, nếu ai vi phạm quy định lập tức sẽ bị khai trừ.
Những tiên chủng này ở trong phòng mình ngấm ngầm dò xét, đặc biệt những ai đã xây dựng quan hệ tốt chuẩn bị gia nhập Càn Ma Linh Tòn giáo hoàn toàn trợn mắt há mồm, sợ hãi tới nổi cơm nuốt không trôi.
Sau khi Dư Tắc Thành vào phòng, vội vàng bắt đầu ngồi xuống tu luyện. Hiện tại chẳng qua chỉ là chuyện nhỏ mà thôi, đợi sau mười hai canh giờ nữa, Tiên Tần Linh Dẫn xuất hiện, khi đó mới chân chính là chuyện lớn, là nguy cơ trùng trùng. Hiện tại mình phải tu luyện phi kiếm, nếu không đến lúc đó đừng nói là xem náo nhiệt, e rằng cái mạng này cũng phải đi đời.
Dư Tắc Thành ngồi một chỗ nhìn bể ngoài như đang tu luyện, kỳ thật linh thể đã tiến vào trong thế giới Bàn cổ, quan sát thanh phi kiếm cửu giai Sát Na Quang Hoa của hắn. Dư Tắc Thành ngắm mãi không chán, càng ngắm càng thấy thích. Nếu hắn có thể điểu khiển thanh phi kiếm này, vậy hắn sẽ tuyệt đối vô địch thiên hạ, Luyện Khí kỳ đại chiến Kim Đan kỳ cũng có khả năng.
Nhưng sự thật hết sức tàn khốc, muốn điều khiển Sát Na Quang Hoa tất cả chân nguyên mà Dư Tắc Thành hiện có đưa vào trong kiếm, cũng không đủ tiêu hao cho một động tác đơn giản của phi kiếm. Tối thiểu Dư Tắc Thành phải đạt tới cảnh giới Kim Đan kỳ mới có thể đủ năng lực điều khiển thanh phi kiếm này.
Thời gian cấp bách, bắt đầu tiến hành thôi... Dư Tắc Thành nhìn thoáng qua trong hồn lao còn có một sinh hồn bị nhốt, chính là người tu tiên có thể biến thân dị thú, y chính là kẻ hy sinh đầu tiên cho thế giới Bàn cổ.
Lập tức sinh hồn này bị đẩy vào hồn lô. Sinh hồn của người này vô cùng kỳ lạ, một người nhiêu thể, giống như mười hai mãnh thú hòa làm một thể, lớn hơn sinh hồn của người tu tiên bình thường gấp mấy lần.
Dư Tắc Thành để vào trong hồn lô, khởi động hồn lô, lập tức một thanh âm từ trong thế giới Bàn Cổ vang lên, mơ hồ dường như là phù văn hay khẩu quyết trong đó:
"Bạch xà uy năng, thần biến vô phương, đưa mắt nhìn nhật nguyệt trên trời, lập tức nhật nguyệt ảm đạm, đưa mắt nhìn xuống đất, cỏ cây khô vàng. Tà ma gặp phải, tiêu tán diệt vong, luân phong thiên cấp. Thiên địa thông xích, trong có tam ô, bay trên trời hách dịch, miệng phun lửa mạnh, lan tràn khắp chốn, đốt quỷ thành bụi, luyện quỷ thành nước, đốt cháy tà tinh, không để lại dâu vết. Dương quang nhiếp tồn, vực ngoại chi hỏa, luyện hóa nhân quả. Thoát ra tam giới, hóa xuất Ngũ Hành, nghiệp lực nhân quả, toàn bộ thành không, thế giới Bàn Cổ, Hồng Mông trong đó!"
Lập tức lửa bùng lên trong hồn lô, ngọn lửa này chính là tử hỏa, Thiên Cương Thần Diễm. Hạo Nhiên Chính Khí. Lập tức sinh hồn trong hồn lô bị tế luyện trong lửa nóng, nhưng sinh hồn này cũng không cất tiếng kêu khóc, mà vẻ mặt tỏ ra trang nghiêm, dường như đang hưởng thụ ngọn lửa này.
Luyện đốt một hồi, lúc này trên sinh hồn rời khỏi một thú hồn, hình như là một con doi. Nó ở xa xa trong lò nhìn về phía Dư Tắc Thành cúi đầu sau đó hóa thành ngoại hình vào thời điểm khỏe mạnh nhất, hóa thành một bóng xanh, sau đó bị màn sương đen hấp thu.
Không lâu sau, từng sinh hồn thú thể lục tục bị luyện hóa rời khỏi. Cuối cùng là một đạo nhân quỳ xuống cúi đầu với Dư Tắc Thành, sau đó cũng hóa thành bóng xanh, bị màn sương đen hấp thu.
Lần này Du Tắc Thành xem tới nổi trợn mắt há mồm, dường như mình vừa cứu những sinh hồn này vậy. Tuy nhiên hiện tại hắn rõ ràng cám giác được hồn lực sung mãn, cảm giác sung mãn như vậy rất là tốt đẹp, tựa như thân thể có sức mạnh vô cùng. Cảm giác khỏe mạnh này là từ nội tâm, từ hồn phách, mà không phải từ nơi nào khác.
Đáng tiếc Dư Tắc Thành chỉ có thể thoải mái một lúc, sau đó hắn cần phải trảm hồn luyện si. Trước kia toàn là trảm hồn người khác, nhưng từ giờ trở đi phải trảm hồn của chính mình, khiến Dư Tắc Thành than dài một tiếng.
Nhưng chuyện này không thể tránh khỏi. Dư Tắc Thành khẽ cắn môi, rống to một tiếng, bắt đầu trảm hồn luyện si. Lập tức hồn lao vươn dây ra cuốn lấy Dư Tắc Thành, bắt đầu lôi kéo.