Tiên Ngạo

Chương 146 : Tam Thiên Giai Lệ

Ngày đăng: 23:00 19/04/20


Trong lúc Dạ Hàn đang chậm rãi giải thích, đột nhiên phía trước vân xa xuất hiện một đạo bạch quang ngăn cản khiến vân xa không thể tiếp tục phi hành. Thì ra nơi đây đã có người bày cấm chế, để ngăn cản những người tu tiên khác tiến vào.



Một bộ xương khô trên đầu toát ra khói đen nghi ngút xuất hiện, trên người nó vang lên những tiếng kêu thảm thiết. Nó bay tới trước vân xa nói:



- Hà Gian phái, Tam Thanh giáo, Bắc Mang phái đang hành sự nơi đây, tiêu diệt tà ma, xin đạo hữu hãy đi nơi khác.



Nhất Trúc đáp:



- Không đi thì đã sao?



Bộ xương khô quát:



- Ba phái Hà Gian phái, Tam Thanh giáo, Bắc Mang phái chúng ta đang có mặt nơi đây, các ngươi không chịu rời đi tức là địch của chúng ta, vậy đừng trách chúng ta hạ thủ vô tình.



Nhất Trúc cũng quát lại:



- Chưa từng có ai dám cản đường chúng ta, mau tránh ra!



Bộ xương khô đáp:



- Tên tiểu bối ngươi nôn nóng chết đến vậy sao?



Dạ Hàn nói:



- Đừng nhiều lời vô ích với bọn tà ma ngoại đạo này, bọn chúng đói hai, ba ngày rồi, phải động thủ mau lên mới được!



Dứt lời một đạo kiếm quang bay ra, đầu lâu của bộ xương khô kia nháy mắt bị chém vỡ nát. Sau đó y ngự kiếm bay vào trong cấm chế của đối phương, cấm chế bạch quang kia như tờ giấy mỏng, lập tức rách nát.



Nhất Trúc cũng ngự kiếm bay lên, xông vào trong đó miệng quát lớn:



- Dám làm nhục chúng ta, các ngươi đừng chạy!



Đột nhiên Dư Tắc Thành có cảm giác, hai người Dạ Hàn, Nhất Trúc giống như dã thú đang đói khát, những gì bọn họ nói nãy giờ chỉ là mượn cớ, thật ra bọn họ đang muốn chiến đấu với đối phương, mấy ngày nay bọn họ cực khổ tìm kiếm chính là chuyện này.



Lập tức vô số bạch quang từ cấm chế bùng lên, âm lôi nổ đùng đùng, tiếng gào thét thảm thiết vang lên, kiếm quang xông lên trời liên tiếp.



Dư Tắc Thành lại nghe thấy có người kêu to:



- Đây là bọn điên của Hiên Viên kiêm phái, mọi người chạy mau, bọn chúng tới bắt những ai tìm huyết thực!



Lập tức hai mươi mấy đạo hào quang phân tán ra chạy khắp bốn phía, nhưng không ngừng có những đạo hào quang chạy trốn bị kiếm quang đuổi theo đánh rơi xuống đất. Nháy mắt nhìn lại ba tên Ngân Thi Tướng Quân đã bị cầm giữ những cương thi khác bị chém chết hết, trên mặt đất còn lại mười bảy thi thể, những người tu tiên khác đã chạy trốn không còn một mống.



Sau đó Dạ Hàn và Nhất Trúc bắt đầu điều khiển kiếm quang tấn công pháp trận. Pháp trận mà đệ tử ba phái đánh rất lâu vẫn không phá nổi, thế nhưng hai người chỉ đánh tan trong vòng một khắc. Sau đó bọn họ xông vào bên trong, kiếm quang lóe lên, rốt cục một con Thất Vĩ Bạch Hồ lao nhanh ra ngoài, nhưng chỉ chạy chừng trăm thước đã ngã lăn ra, đầu một nơi, thân một nẻo.



Trước sau bất quá chỉ trong vòng hai khắc, tất cả người tu tiên và hồ ly tinh kẻ chết người bỏ chạy. Lúc này người trong vân xa thấy Nhất Trúc giơ tay vẫy vẫy bảo bọn họ bay tới.



Vân xa chậm rãi bay tới đáp xuống đất, mọi người cùng xuống vân xa. Dư Tắc Thành quan sát hai người Nhất Trúc, tuy rằng sắc mặt bọn họ không hề thay đổi nhưng bọn họ vẫn tạo cho Dư Tắc Thành cảm giác như dã thú vừa ăn no nê con mồi. Hơn nữa khí huyết bọn họ hết sức bình ổn, không hề sôi trào như một hai ngày trước đây, dường như lực tiêu hao do ngăn cơn hồng thủy mấy ngày trước lúc này đã được bổ sung đầy đủ.



Dạ Hàn đang lục tìm chiến lợi phẩm trong trang viện. Nhất Trúc đang thi triển pháp thuật, phân giải thi thể hồ ly tinh.




- Được rồi, hiện tại chia chiến lợi phẩm, ai ai cũng có phần. Ba vị sư muội đã được mỗi người một tấm da hồ ly tinh, các vị sư đệ cũng có thứ khác.



Dứt lời, Nhất Trúc bắt đầu chia chiến lợi phẩm, trong đó có pháp khí, có đan dược, có linh thạch, có âm lôi... Mọi người đều chọn thứ mà mình thích, cốt Luân Tề Văn chọn một thanh phi kiếm, là phi kiếm tam giai Tam Thanh Hỗn Nguyên Quang, Long Thiên Hoàng chọn một món pháp khí là Côn Lôn Hoàn. Vương Thư Nguyên chọn một bình đan dược. Thành Lam chọn ba viên linh thạch trung phẩm. Dư Tắc Thành lấy quả âm lôi kia, hắn đặc biệt thích âm lôi. Lúc trước đấu với Đông Xuyên Ngũ Hổ, nhờ có Đinh Thần Tam Âm Lôi làm nổ chết tên cao thủ trận pháp, hắn lấy một đánh năm mới đạt được toàn thắng.



Quả âm lôi này lớn cỡ quả trứng gà, có màu vàng đồng. thỉnh thoảng lóe ra hào quang, toát ra một cỗ khí tức hủy diệt.



Nhất Trúc đang giảng giải tác dụng của các vật phẩm cho mọi người, lúc này quay sang nói với Dư Tắc Thành:



- Vật này tên là Tử Mẫu Bích Độc Lôi, là nhất tuyệt của Hà Gian phái, âm lôi này chỉ có cao thủ Kim Đan kỳ mới có thể luyện chế, trong đó ẩn chứa rất nhiều Quỷ u Bích Độc khí. Chỉ cần ném trúng đối phương, kịch độc xâm nhập, sau ba lần hô hấp sẽ hóa thàh một bãi máu. Hơn nữa âm lôi này chuyên về làm ô uế pháp khí phi kiếm, chia làm nhất mẫu cửu tử, chỉ cần đệ dùng Mẫu lôi nhắm trúng đối phương, chín Tử lôi tách ra sẽ tự động truy tung bùng nổ, làm cho đối phương giảm bớt tốc độ, chờ đợi Mẫu lôi công kích.



Dư Tắc Thành nghe vậy vội hỏi:



- Không phải chỉ cần ném âm lôi này ra ngoài là xong hay sao?



Nhất Trúc nói:



- Vậy là đệ muốn chết, nếu không dùng thần thức khống chế, chính là tặng âm lôi cho người khác. Ném ra là xong ư, ta thật là bái phục đệ... Để ta giảng giải cẩn thân phương pháp sử dụng âm lôi này cho đệ.



- Với người tu tiên chúng ta, âm lôi là một trong ba thủ đoạn công kích chủ yếu: phi kiếm, pháp bảo, âm lôi. Nghe nói từ Nguyên Anh kỳ trở lên, các loại Lôi thuật sẽ biến thành cấm Pháp thuật, bất quá chuyện đó đối với chúng ta là tương lai quá xa vời.



- Âm lôi chia ra mấy loại, trong đó....



Đột nhiên giọng Dạ Hàn vang lên cắt ngang lời Nhất Trúc:



- A Trúc, đệ nhìn thử xem, vì sao ta có cảm giác khác thường?



Lập tức Dư Tắc Thành và Nhất Trúc nhìn ra ngoài, chỉ thấy vân xa đã vượt qua Đại Hưng sơn mạch, phía trước là Sơn Nguyên thành, tòa thành cuối cùng thuộc địa phận Nguyên châu.



Nhất Trúc bấm tay tính toán một lúc, sau đó mới nói:



- Đại ca, chúng ta đoán đúng rồi. Tuy rằng Tiểu Thiên Tinh toán pháp của đệ



nói rằng nơi này là Sơn Nguyên thành, nhưng Thị Phi thần thồng lực của đệ lại nói cho đệ biết rằng nơi này không phải là Sơn Nguyên thành. Nói cách khác chúng ta đã tiến vào cổ Lĩnh Thận thành của cổ Thận Thú, không ngờ ngay cả Tiểu Thiên Tinh toán pháp của đệ cũng bị ảnh hưởng, quả nhiên có tác dụng không thể nào thay thế đối với việc chúng ta tu luyện Hóa Mộng Nhập thần kiếm.



Sau đó Nhất Trúc lại nói với mọi người trong xe:



- Các vị sư đệ sư muội, hiện tại chúng ta thân ở trong cổ Lĩnh Thận thành của Cổ Thận Thú, mọi người sẽ nhìn thấy ảo giác bất đồng. Tuy nhiên bảy ngày sau chúng ta sẽ phá tan những ảo giác này cứu mọi người ra, cho nên không cần phải sợ. Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL



Dư Tắc Thành nói:



- Nhất Trúc sư huynh có ảo giác gì vậy?



Hắn còn chưa nói dứt lời đột nhiên từ trên không giáng xuống một tia sét đánh trúng vân xa, lập tức vân xa vỡ ra thành từng mảnh. Dư Tắc Thành chỉ kịp kêu to một tiếng đã rơi xuống dưới, bị cuốn vào trong sương mù dày đặc. Hắn cố gắng ngự kiếm phi hành, nhưng luồng sương mù này quá mức khổng lồ, hắn bay trái bay phải, hao hết chân nguyên cũng không thể ra ngoài.



Sau đó hắn bị sương mù dày đặc vây khốn, không thể thoát thân. Mệt nhọc như vậy chừng bảy ngày, chợt giữa không trung vang lên một tiếng sấm, lập tức tất cả sương mù tiêu tan.



Sau đó Dạ Hàn sư huynh xuất hiện, phá tan ảo cảnh, cứu mọi người ra. Nhìn lại Cổ Thận Thú đã bị đánh chết, mọi người tiếp tục lên đường. Bay trên vân xa mấy ngày rốt cục đã tới Hiên Viên kiếm phái. Dư Tắc Thành bắt đầu tu hành.