Tiên Ngạo

Chương 160 : Càn Khôn Thần Chưởng

Ngày đăng: 23:01 19/04/20


Dư Tắc Thành vào phòng xem thử, quả nhiên trang trí bên trong đã thay đổi hoàn toàn. Trên giường hắn được trải một bộ chăn nệm bằng gấm hảo hạng, nên được trải thảm Ba Tư, phòng tu luyện được thay một chiếc bồ đoàn bằng cỏ, được tẩm LoNa Diên Hương thơm phức. Trong tủ y phục treo một hàng pháp y đệ tử ngoại môn Hiên Viên kiếm phái. Tuy rằng những tạp vật này có thể lãnh được ở kho tạp vật nhưng những thứ này lại tốt hơn vật phẩm ở kho tạp vật gấp trăm lần, đều là vật phẩm do San Tây quốc đặc chế.



Thật ra cũng chỉ cần có thợ giỏi tay nghề, bỏ hoàng kim bạc trắng ra cùng có thể mua được.



Trong phòng tu luyện của hắn còn có một túi càn khôn, túi này phải có linh thạch mới có thể mua được.



Dư Tắc Thành mở túi càn khôn ra xem thử, bên trong có hai bình Hỏa tửu, còn có các loại thức ăn chiên nướng, được nấu hết sức cầu kỳ ngon miệng. Gà quay, vịt nướng, dê nướng kỹ... số lượng đủ cho một người ăn trong ba tháng.



Túi càn khôn này cũng là loại đặc chế, chuyên dùng đựng các loại thực phẩm, mười năm cũng không hư hoại biến chất. Đây toàn là thức ăn đặc chế của San Tây quốc, đưa tới với số lượng nhiều như vậy rõ ràng Vô Tam Thu muốn lấy lòng Dư Tắc Thành.



Dư Tắc Thành gật gật đầu, ta sẽ nhớ kỹ người này, tương lai ắt sẽ báo đáp. Sau đó hắn cầm lấy hai bình Hỏa tửu nháy mắt đi vào thế giới Bàn cổ.



Dư Tắc Thành muốn thử nghiệm xem nước hồ có hiệu quả gì, hắn bước nhanh tới bờ hồ cầm một bình Hỏa tửu bắt đầu nốc ồng ộc như điên cuồng. Nhưng đây là loại bình đặc chế có thê chứa được dung lượng bằng trăm bình rượu thông thường, lại thêm rượu này mùi vị cay nồng, muốn uống hết một hơi là không có khả năng. Dư Tắc Thành nốc một ngụm lớn, sau đó uống không nổi nữa.



Hắn nhìn xuống mặt hồ, đột nhiên như có linh cảm, bèn đổ rượu trong bình xuống hồ. Chỉ trong thoáng chốc cả trăm cân Hỏa tửu được trút sạch xuống hồ.



Quả nhiên có điểm khác thường, trăm cân Hỏa tửu này sau khi rơi xuống hồ vẫn nằm nguyên ở đó, tụ lại mà không tan trong nước, hình thành một hình cầu đặc biệt. Màu đỏ hồng của rượu nổi bật trong làn nước xanh, có thể phân biệt rất rõ ràng. Đột nhiên Dư Tắc Thành như bừng hiểu, vội vàng trút bình Hỏa tửu còn lại vào hình cầu kia, rốt cục hai trăm cân Hỏa tửu đã nằm dưới hồ.



Bất chợt từ trung tâm quả cẩu Hỏa tửu kia hình thành một vòi phun thật mạnh, nhưng số Hỏa tửu phun ra vẫn không vượt ra khỏi phạm vi quả cầu ban đầu, hình thành một quả cầu có chu vi chừng hai thước màu đỏ hồng đẹp mắt.



Hiểu rồi, hiểu rồi! Thì ra tác dụng của hồ này là như vậy, chỉ cần lấy linh dược hay tiên tửu dưới dạng chất lỏng như Hỏa tửu cho vào trong hồ, hồ này sẽ tự động hình thành một suối phun, tự động sinh ra loại linh dược hay tiên tửu ấy. Thì ra nơi này là nơi tự động chế tạo linh dược tiên tửu của mình, còn cần nguyên liệu hay nhân công gì cả. chỉ cần đầu tư một lần nguyên liệu ban đầu sẽ vĩnh viễn thu lợi vô tận.



Nhưng không biết hồ nước rộng một mẫu này có thể sinh ra được bao nhiêu suối phun linh dược tiên tửu như vậy? Phải rồi, cũng không biết cần loại linh dược tiên tửu gì, không biết cho Vạn Niên Thạch Tủy, Thiên Niên Chi Huyết vào có được chăng...



Không được, không được kích động, phải bình tĩnh lại, thử nghiệm xem sao... Dư Tắc Thành lấy bình rượu không nhúng vào quả cầu Hỏa tửu, lập tức Hỏa tửu trong hồ bắt đầu chui vào bình ùng ục. Khoảng trăm cân Hỏa tửu chui vào bình, sau đó Dư Tắc Thành lấy bình rượu lên, phát hiện suối rượu có chu vi hai thước kia vẫn không thay đổi, vẫn có màu đỏ hồng như trước.



Dư Tắc Thành uống thử một ngụm rượu vừa lấy dưới hồ lên. Thơm ngon thật, rượu này không còn vị cay nồng như Hỏa tửu gốc ban đầu, mà trở nên thơm ngọt tinh khiết, dư vị đọng lại trong cổ rất lâu, ngon gấp trăm lần Hỏa tửu thế gian, vô cùng dễ uống.



Dư Tắc Thành mỉm cười, lấy bình không còn lại định lấy thêm một bình rượu nữa, nhưng hắn do dự một chút, sau đó chỉ lấy đầy một bình nước hồ mà không lấy rượu. Xong xuôi Dư Tắc Thành mang hai bình rời khỏi thế giới Bàn cổ trở về phòng tu luyện của mình.




Dư Tắc Thành mỉm cười, hắn chỉ vừa tiếp xúc với cầm Nã Thủ của Tiên Thiên nhất mạch này trong thời gian nửa ngày ngắn ngủi, không ngờ lại có thể tu luyện tiên thuật bí pháp với độ khó cực cao như vậy tới cảnh giới đại thành.



Tốc độ tu luyện nhanh như vậy quả thật chưa từng nghe qua, thậm chí Dư Tắc Thành còn cảm thấy đáng sợ.



Cho dù là người tu tiên có thiên phú thiên tài tới mức nào, vào lần đầu tiên tiếp xúc với một môn tiên thuật bí pháp mới mẻ tối đa cũng chỉ có thể miễn cưỡng hiểu được đại khái. Muốn đạt tới cảnh giới đại thành như vậy tuyệt đối không có khả năng.



Nhưng tình huống hiện tại của Dư Tắc Thành đã hoàn toàn phá vỡ những hiểu biết của hắn từ trước tới nay. Hắn chỉ luyện cầm Nã Thủ của Tiên Thiên nhất mạch không tới nửa ngày, đã hoàn toàn hiểu rõ những ảo diệu tinh túy của nó.



Dư Tắc Thành rời khỏi thế giới Bàn cổ, đi lên đàn tràng luyện võ tầng trên định tu luyện thử xem trong thế giới thực tại có được hiệu quả như vậy hay không. Nhưng khi hắn vào tới đàn tràng luyện võ mới phát hiện ra mình phải dùng linh thạch kích hoạt đàn tràng luyện võ mới có thể sử dụng được. Nhưng hiện tại hắn không còn linh thạch, chẳng lẽ đi tìm người khác mượn hai viên?



Cầu người không bằng cầu mình, Dư Tắc Thành xếp bằng ngồi xuống trở về thế giới Bàn Cổ, đi tới cạnh ao nước nói:



- Kiếm Huynh, Chu Câu huynh, tại hạ muốn mượn hai vị một viên linh thạch có việc cần. Có lẽ hai vị cũng biết trạng thái hiện tại của ta, không có lấy nửa viên, nếu đi cầu người khác không bằng cầu mình, hai vị có thể cho ta mượn được không, để ta khởi động đàn tràng



luyện võ?



Phi kiếm cửu giai Sát Na Quang Hoa nháy mắt bay tới chỗ Dư Tắc Thành, bất chợt bắn ra một viên linh thạch. Đồng thời Dư Tắc Thành chợt cảm thấy mát lạnh trên đầu. Chu Câu Tử bất ngờ xuất hiện trên đầu hắn, cũng nhả ra một viên linh thạch.



Dư Tắc Thành nhặt hai viên linh thạch lên, bất chợt cảm giác dường như phi kiếm Sát Na Quang Hoa cùng Chu Câu Tử đang truyền tin bằng thần thức cho hắn: "Không cần trả lại, cho ngươi!"



Dư Tắc Thành cầm lấy hai viên linh thạch, buột miệng nói:



- Đa tạ...



Sau đó hắn rời khỏi thế giới Bàn cổ, cao hứng vô cùng, hai viên linh thạch này thật sự là linh thạch trung phẩm. Nhưng đột ngột Dư Tắc Thành phát hiện ra một chuyện khác thường, hình như linh thạch này là của mình, vì sao phải nói tạ ơn chúng...



Thôi kệ, chuyện này cũng không quan trọng, hiện tại cho chúng linh thạch cũng là chuyện tốt. Đến thời điểm mình sử dụng chúng, uy lực của chúng sẽ càng hùng mạnh hơn nữa, để xem giữa chúng ta ai là người có thể cười đến giây phút sau cùng...