Tiên Ngạo

Chương 169 : Thanh trừ dư nghiệt

Ngày đăng: 23:01 19/04/20


Sau đó Nam Thiên Chân Nhân chỉ vào người trẻ tuổi lúc nãy nói hăng say:



- Đây là Tam sư huynh Ngọc Diệu của con.



Dư Tắc Thành cung kính hành lễ:



- Bái kiến sư huynh.



Nam Thiên Chân Nhân lại chỉ người ngồi dưới gốc bồ đào đang nhìn Dư Tắc Thành gật đầu:



- Đây là Tứ sư huynh Tinh Thần của con.



Dư Tắc Thành lại thi lễ.



Nam Thiên Chân Nhân chỉ sang nữ tử ngồi trên ngọn giả sơn:



- Đây là ái nữ của Đại sư bá con, Đại sư tỷ Tinh Phong.



Ông lại chỉ hai thanh niên còn lại:



- Đây là sư huynh Tích Sinh, Nhạc Không.



Sau đó ông chỉ mọi người xung quanh:



- Đây là các đệ tử Thiên Đạo nhất mạch Hiên Viên kiếm phái ta.



Dư Tắc Thành nhìn kỹ lại, tổng cộng có chín người kể cả mình. Hắn ngẩng đầu lên vừa lúc nhìn thấy trên bầu trời Ngũ Lĩnh vô số kiếm quang dâng lên, không khỏi tim đập thình thịch



Dường như Nam Thiên Chân Nhân nhìn thấy nghi vấn trong lòng Dư Tắc Thành, ông bèn nói:



- Hiên Viên kiếm phái ta lấy Lục Kiếm Tứ Khí Tam Quyết Nhị Thuật vang danh thiên hạ. Các đệ tử Ngũ Lĩnh tu luyện rộng khắp các môn, muốn nhất nhất tu luyện tất cả các kiếm thuật pháp thuật này tới nơi tới chốn. Đạo tu luyện của Thập Nhị phong là tinh, muốn tu luyện một môn kiếm thuật pháp thuật nào đó đến chỗ sâu xa ảo diệu của nó.



- Tuy rằng chúng ta tu luyện không giống nhau, nhưng nếu có đệ tử Ngũ Lĩnh nào muốn chuyên tu một môn pháp thuật nào đó vậy y sẽ gia nhập Thập Nhị phong chúng ta. Nếu đệ tử trong Thập Nhị phong chúng ta muốn thu thập tất cả sở trường các môn vậy cũng có thể gia nhập Ngũ Lĩnh. Cũng không có hạn chế rõ ràng, không phải con ở mạch nào là vĩnh viễn phải theo mạch đó.



- Ngũ Lĩnh Thập Nhị phong đều là nhà của đệ tử Hiên Viên kiếm phái chúng ta, không phải vườn hoa của riêng một người nào, dù là chưởng môn cũng không có quyền như vậy. Trên thân thể mọi người đều có huyết mạch của tổ tiên thần cưu. Hiên Viên kiếm phái này là ngôi nhà chung cho tất cả.



Nghe vậy Dư Tắc Thành cảm động vô cùng, hắn gật gật đầu:



- Con đã hiểu, ta chính là Hiên Viên, Hiên Viên tức là ta, cùng chung một thể, cùng nhục cùng vinh.



Nam Thiên Chân Nhân gật gật đầu. Dư Tắc Thành lại hỏi:



- Sư phụ, trong đại chiến hôm qua chúng con chỉ xem được tới lúc công phá động phủ Vạn Tướng tông, sau đó tình hình đại chiến thế nào? Tập kích Xuất Khiếu tông ra sao?



Nam Thiên Chân Nhân không nói, lấy mắt nhìn thoáng Ngọc Diệu. Ngọc Diệu vốn thích huênh hoang nhiều lời lúc này trấn tĩnh lại, đáp rõ ràng rành mạch:



- Trường đại chiến hôm qua quả thật là kinh thiên động địa, quỷ khốc thần kinh. Chúng ta phi hành cả ngày lẫn đêm, không hề ngừng lại, bay suốt mười ngày mười đêm...
Nam Thiên Chân Nhân lại nói:



- Động phủ này có diện tích mười ba dặm, thêm vào không gian trận pháp hóa hình, diện tích hiện tại là tám mươi mốt dặm. Trong đó có tất cả mười vạn bảy ngàn tám trăm gian phòng, bảy hoa viên, hai sơn mạch, ba con sông, một hồ nước. Đây chỉ là mặt dương của động phủ chúng ta, phía dưới ngọn núi là mặt âm, nãy giờ chưa tính tới không gian âm ảnh của sơn phong. Đây là nhà chúng ta.



Hai người càng bay càng gần, Nam Thiên Chân Nhân chợt hỏi:



- Tắc Thành, vì sao con không hỏi tình hình chiến đấu hâm qua?



Dư Tắc Thành đáp:



- Nếu sư phụ muốn kể, không cần con hỏi người cũng sẽ kể.



Nam Thiên Chân Nhân bật cười ha hả, nháy mắt vượt qua vài tầng kết giới, bay vào động phủ. Sau đó ông hóa thành một đạo bạch quang, thuấn di vào một đình viện ở trung tâm động phủ.



Chỉ thấy nơi đó có một người trẻ tuổi đang lớn tiếNa Diễn thuyết, nói tới nổi nước bọt bắn ra tứ tung. Trước mặt y có hai đứa trẻ khoảng mười ba, mười bốn tuổi đang chăm chú lắng nghe với vẻ sùng bái. Gần đó có hai thanh niên hơn ba mươi tuổi cũng đang mỉm cười lắng nghe, một bên có một thiếu niên đang ngồi dưới gốc bồ đào mỉm cười nhìn bọn họ. Trên ngọn giả sơn có một nữ tử đang ngồi tu luyện.



Nam Thiên Chân Nhân đáp xuống giữa sân, tất cả những người này lập tức đứng lên thi lễ:



- Bái kiến sư phụ.



- Bái kiến sư thúc.



Nam Thiên Chân Nhân cười với mọi người:



- Không sao cả chứ?



Ngoại trừ hai đứa trẻ tất cả những người còn lại đáp:



- Không có chuyện gì lớn, chỉ có chút thương tích nho nhỏ mà thôi, xin sư phụ bất tất phải nhọc lòng.



Thì ra tất cả những người này đã đạt tới cảnh giới Trúc Cơ, ngoại trừ hai đứa trẻ, hôm



qua đều có tham gia đại chiến. Truyện Sắc Hiệp - https://truyenfull.vn



Nam Thiên Chân Nhân lại nói với mọi người.



- Đây là tiểu sư đệ Dư Tắc Thành của các con.



Sau đó ông lại nói:



- Thiên Đạo nhất mạch ta đến đời ta có tổng cộng bảy sư huynh đệ. Trong đó ba vị sư đệ Lưu Vân, Mã Úc, Thanh Hà nửa đường ngã xuống, chỉ còn lại Di Mộng sư tỷ và Cô Tùng sư huynh kết thành phu thê. Hai người bọn họ đã gia nhập chín mươi chín Thiên tu sĩ, vào Hiên Viên kiếm phong tu luyện để tấn công cảnh giới Nguyên Anh. Trong mười năm, chỉ có trận chiến hôm qua mới gặp được hai người bọn họ.



- Tứ Duy sư đệ đi vân du khắp nơi đã hai mươi năm chưa trở về đây. À, vào mười năm trước y gởi hai đứa nhỏ kia về sau đó không còn nghe tin tức gì nữa.



- Tính cả con ta đã thu tổng cộng năm tên đệ tử. Đại sư huynh của con đã Kết Đan, hiện đang mở động phủ ở Bồng Lai tiên sơn ngoài ngoại vực, bảy năm chưa về. Nhị sư huynh con hiện ở Tử Dương cốc, Tô châu. Cô Tần địa vực cũng đã ba năm.