Tiên Ngạo

Chương 174 : Phá Diệt Cửu Thuật

Ngày đăng: 23:01 19/04/20


Cuộc sống như vậy cứ trôi qua, dần dần Dư Tắc Thành đả thông được thêm ba huyệt đạo trung cấp nữa là Vị Thượng, Trường Cốc và Kinh Trung. Chân nguyên lực của hắn gia tăng gấp bội, hắn bèn luyện Huyết Cương chân nguyên lực từ chí dương chí cương tới chí âm chí nhu, sau đó lại hợp nhất cương nhu. Sau khi Huyết Cương chân nguyên lực đại thành, cương nhu hợp nhất, sẽ có tác dụng vô cùng.



Lúc này Huyết Cương chân nguyên lực trong cơ thể tùy theo tâm niệm của hắn, muốn nhu thì nhu, muốn cương thì cương.



Rốt cục tới một ngày, Huyết Cương chân nguyên lực bất chợt đạt tới cảnh giới đại thành, Hóa Cương Vi Nhu hoàn thành viên mãn, Dư Tắc Thành thuận lợi tiến vào cảnh giới Thai Tức cao cấp. Hắn bước ra phòng tu luyện nhìn thấy ánh sáng mặt trời, lúc này đã khổ tu ba tháng trời ròng rã.



Dư Tắc Thành dốc lòng tu luyện trong ba tháng, rốt cục đã đạt tới cảnh giới Thai Tức cao cấp. Lần này hắn đã có thể tu luyện tầng thứ sáu của Huyết Cương quyết Ma Cương Luyện Cốt, có thể chế tạo ra một loại tiên cốt nữa, ích lợi vô cùng của tiên cốt Huyết Yểm Chi Tâm, Dư Tắc Thành đã nếm trải qua, kế tiếp nên luyện hóa loại tiên cốt nào đây?



Cường hóa hai thận đạt được Vĩnh Hằng Chi Lô, cường hóa hai mắt đạt được Huyết Thần Nhãn, cường hóa hai xương chân đạt được Truy Phong Trục Nhật cốt. Cường hóa hai xương tay đạt được Vô Song Kiếm cốt, cường hóa đầu đạt được Hằng cổ Tinh Thần cốt... mình phải chọn ra một loại.



Còn ba loại là răng, móng tay và xương vai, Dư Tắc Thành gạt bỏ ngay từ đầu, hắn cảm thấy không có ý nghĩa gì nhiều.



Chọn thứ nào đây? Du Tắc Thành suy nghĩ một lúc, lập tức quyết định chọn hai thận. Vĩnh Hằng Chi Lô. Bởi vì nó sẽ mang tới cho mình động lực, thể lực, sức chịu đựng vô cùng tận, ích lợi như vậy căn bản không cần suy xét nhiều, nhất định phải chọn nó.



Bất quá trước khi quyết định, Dư Tắc Thành muốn bái kiến sư phụ. Đã ba tháng không gặp không biết vì sao trong lòng hắn cảm thấy hơi nhung nhớ, muốn xem thử hiện tại sư phụ đang làm gì. Thật ra, quan trọng nhất là Dư Tắc Thành có cảm giác tịch mịch, tuy rằng hắn không nói ra miệng nhưng một mình cô độc tu luyện trong ba tháng trời, tịch mịch khó có thể nào chịu được.



Dư Tắc Thành ngự kiếm bay về phía đình viện trước kia. Sau khi tới nơi, hắn thấy vị Tứ sư huynh vẫn ngồi nguyên chỗ cũ dưới gốc bồ đào, dường như trong ba tháng qua y chưa hề động đậy, vẫn ngồi đó nhắm mắt dưỡng thần.



Dư Tắc Thành không dám quấy rầy, chỉ thi lễ rồi đi vào trong đình viện.



Vừa mới vào tới cửa, hắn đã nhìn thấy Tam sư huynh Ngọc Diệu. Ngọc Diệu nhìn thấy Dư Tắc Thành từ xa, bèn lớn tiếng kêu gọi: Bạn đang đọc truyện tại - https://truyenfull.vn



- Ngũ sư đệ, ngũ sư đệ...



Sau đó vọt tới ôm chầm lấy Dư Tắc Thành:



- Ba tháng không gặp, đệ có khỏe không? Để ta xem... chà, lúc này này đệ trưởng thành hơn, đẹp trai tuấn tú hơn trước, mày thanh mắt sáng, quả thật là thiếu niên anh hùng. Các thiếu nữ thấy đệ chắc chắn tim phải nhảy lên thình thịch...



Tam sư huynh gặp được Dư Tắc Thành bèn nói không ngừng như nước lũ tràn đê, nói suốt khoảng thời gian uống cạn chén trà. Dư Tắc Thành vẫn nghiêng tai lắng nghe, rốt cục Tam sư huynh mới nói:



- Từ khi Nhị sư huynh đi rồi, ta chưa bao giờ được nói thống khoái như hôm nay, bình thường không ai lắng nghe, thật sự là tịch mịch. À phải rồi sư đệ, ta đã bắt đầu tu luyện công pháp của Thiên Ảnh phong, sau này sẽ không còn tịch mịch nữa.



Dư Tắc Thành nghe vậy giật mình kinh hãi, Thiên Ảnh phong... Đó không phải là luyện kiếm thuật khiến cho người ta tâm thần phân liệt hay sao? Không ngờ Tam sư huynh lại học kiếm thuật này, hắn vội vàng nói:



- Sư huynh vì sao huynh lại tu luyện loại kiếm thuật này?



Ngọc Diệu khoát tay ngăn lại:



- Tịch mịch, một mình hết sức buồn chán. Nếu tu luyện kiếm thuật ấy, ta sẽ biến thành hai người, như vậy có thể tán gẫu với chính mình.



Dư Tắc Thành lại nói:



- Nhưng đó là tâm thần phân liệt, sẽ trở thành người điên.




- Khai Sơn Phủ chuyên phá nát, pháp thuật này dựa theo ý của Bàn cổ Phủ, một búa đánh ra khiến cho đối phương tan nát. Thật ra pháp thuật này hẳn là sư đệ sẽ tu luyện rất dễ dàng, là vì tổ sư căn cứ theo nguyên lý của Vô Hình Phá Thể Càn Khôn Chưởng mà sáng tạo ra. Bất quá chỉ thêm vào tâm pháp Hỗn Độn Bàn Cổ Phủ của Hằng Vũ môn, cùng tâm pháp Sinh Sinh Bất Tức quyết của Tạo Hóa tông, tất cả hợp lại mà thành. Có pháp thuật này, sẽ không có hiện tượng mất đi hết tất cả sức lực như sau khi đệ đánh ra một chưởng Vô Hinh Phá Thể Càn Khôn Chưởng.



- Phá Giáp Trùy chuyên môn đối phó với các pháp thuật, pháp khí phòng ngự. Một trùy đánh ra bạo phát ngay tức khắc, khoan sâu vào trong cơ thể nổ tung trong đó, kẻ nào chống lại là chết.



- Công Thành Chuy là thuật công kích bằng cách húc mạnh, mượn sức lực của thiên địa. dùng lực húc tạo ra chấn động, gặp núi phá núi, gặp tường hủy tường. Một búa đánh ra, người ngã ngựa đổ. Thuật này chuyên môn đối phó với người tu tiên Luyện Khí kỳ điều khiển pháp khí phi kiếm. Chi cần một búa giáng xuống, pháp khí phi kiếm của đối phương tuyệt đối không thể điều khiển công kích được nữa.



- Trong ba loại Khai Sơn Phủ, Phá Giáp Trùy, Công Thành Chuy, đệ chỉ cần học một là đủ, còn ta chỉ tu luyện Phá Giáp Trùy mà thôi.



- Tu La Trảm hóa thân Tu La, chém ra một cái, không gì không vỡ, hoành hành không e ngại. Pháp thuật này là một phép công kích trong Tu Tiên Thập Nhị hệ toàn phương vị, đệ bắt buộc phải học.



- Hỗn Nguyên Thuẫn là Ngũ Hành ngự thuật, đây là pháp thuật phòng ngự, chuyên môn phòng ngự pháp khí phi kiêm và pháp thuật Ngũ Hành của đối phương công kích, có hiệu quả đặc biệt khi phòng ngự pháp thuật Ngũ Hành.



- Huyền Hồn giáp là bí thuật thiêu đốt hồn phách, là phép phòng ngự trong Tu Tiên Thập Nhị hệ toàn phương vị. Thân thể sinh ra hộ giáp, phòng ngự vạn thuật, bất kể khói độc, lôi vân, băng vực gì gì đều có thể phòng ngự. Bất quá thuật này là thiêu đốt hồn phách, khí huyết, nguyên thần của mình, chịu bị thương đổi lấy phòng ngự. Tuy rằng ngăn cản được công kích của đối phương nhưng sau mỗi một đòn như vậy, linh hồn mình ắt thọ thương thêm một chút.



- Hỗn Nguyên Thuẫn có thể không học, nhưng Huyền Hồn Giáp này bắt buộc phải học.



Khốn Thần Ti là pháp thuật bắt địch. Dùng chân nguyên hóa thành sợi tơ để bắt địch nhân làm tù binh. Chỉ cần bị sợi dây chân nguyên này trói lại đối phương sẽ mất hết pháp lực, sinh tử tùy đệ. Thuật này cùng có thể không cần học.



- Tâm Huyết Giản là pháp thuật phụ trợ có thể giúp đệ ghi nhớ tất cả những gì xảy ra xung quanh mình, thuật này đệ phải học, bởi vì mỗi một đệ tử Hiên Viên kiếm phái đều biết thuật này. Mỗi lần trở về núi, tất cả mọi người phải tới Diễn Võ đường trên Hiên Viên kiếm phong báo cáo, báo lại toàn bộ quá trình xuống núi đối chiến với địch nhân ghi trong Tâm Huyết Giản, lưu trữ lại trong Diễn Võ đường. Dù là đệ tử chết trận, Tâm Huyết Giản cũng sẽ lưu giữ trên cơ thể bảy ngày. Lúc thu nhặt thi thể cũng phải mang Tâm Huyết Giản về, lưu trữ trong Diễn Võ đường. Như vậy mọi người có thể phân tích vì sao người đó thất bại, rút ra bài học kinh nghiệm.



Ngọc Diệu lấy một ngọc giản đưa cho Dư Tắc Thành:



- Sư đệ, đây là ngọc giản ghi lại Phá Diệt Cửu Thuật, đệ giữ lấy để tu luyện. Nếu có một loại pháp thuật nào luyện trong vòng ba ngày vẫn không thành, vậy đừng luyện nữa. Nếu đệ không thể luyện thành bốn thuật Kinh Thần Thứ, Tu La Trảm, Huyền Hồn Giáp, Tâm Huyết Giản, vậy cứ tới đây tìm ta. Phái ta có phương pháp bổ cứu chuyện này, vì đệ tử phái ta ắt phải luyện thành bốn thuật này.



Dư Tắc Thành đưa thần thức vào trong ngọc giản, nháy mắt bị Phá Diệt Cửu Thuật thu hút, vô tình đắm chìm trong đó, quên cả thời gian trôi đi.



Khoảng hai canh giờ sau, Dư Tắc Thành mới phục hồi tinh thần lại. Lúc này sắc trời đã tối, trong hai canh giờ qua, Ngọc Diệu cũng không hề tỏ ra không kiên nhẫn, vẫn đang ở đây trầm tư suy nghĩ, miệng lẩm bẩm không ngừng:



- Chỉ dùng phân thân Chung Cực Võ Thần thôi, hay nên sử dụng Cực Đạo Tiên kiếm thuật? Hay dùng Hắc Thiên Ưng kiếm pháp... Rốt cục Phân Dực Thiên Vũ kiếm của mình nên dùng môn pháp quyết nào là hay nhất đây... Thật sự là đau đầu...



Ngọc Diệu gãi gãi đầu, do dự khó lòng quyết định.



Dư Tắc Thành thấy y cực khổ như vậy, buột miệng nói:



- Sư huynh nghĩ nhiều như vậy làm gì, sao không dung hợp ba pháp môn ấy lại với nhau mà dùng, không phải là sẽ có được đầy đủ ưu điểm của chúng sao?



Hắn vừa nói dứt lời, Ngọc Diệu lập tức kinh ngạc há hốc mồm, rất lâu không nói sau đó đột ngột nhảy dựng kêu to:



- Đúng vậy, cần gì phải sử dụng chỉ một môn tâm pháp, cứ dung hợp hết lại không phải rất hay sao... Ha ha ha, ta hiểu rồi, ta mừng quá, cảm tạ sư đệ, ta đi trước đây.



Dứt lời, kiếm quang độn một cái lập tức bay đi. Chỉ nghe ầm một tiếng, Ngọc Diệu va mạnh làm vỡ đại môn nhưng y cũng không dừng lại, tiếp tục bay đi, nháy mắt đã mất hút. Dư Tắc Thành lắc lắc đầu nhìn theo, hiện tại hắn phải tới thăm Kim di.