Tiên Ngạo

Chương 191 : Thử trường kiếm của ta!

Ngày đăng: 23:01 19/04/20


- Khẩu khí ngươi thật là lớn lối, Ngũ Hành Linh Căn... đáng tiếc, đáng tiếc...



Sau đó bèn xoay người rời khỏi. Tiên tửu đã bán hết, Dư Tắc Thành mỉm cười, dùng Tiên Thiên Nhất Mạch Cầm Nã Thủ khẽ bóp một cái, hai nửa hô lô lơ lửng trên không tự nãy giờ lập tức hóa thành tro theo gió bay đi. Lúc này mọi người mới chú ý tới cảnh ấy, thấy Dư Tắc Thành mặt không đổi sắc đã bóp hai nửa hồ lô thành tro, lập tức một ít kẻ có nhãn lực biến sắc, đành từ bỏ lòng tham, xoay người rời khói.



Lần bán rượu này Dư Tắc Thành thu được một viên linh thạch thượng phẩm, ba trăm ba mươi sáu linh thạch trung phẩm, có thể xem như đại thu hoạch.



Thật ra nếu hắn tới cầu phi kiếm Sát Na Quang Hoa và pháp bảo Chu Câu Tử, chúng nhất định sẽ cho Dư Tắc Thành vài viên linh thạch. Nhưng lần trước là vì quá gấp, lần này thong thả đi về, nếu phải chạy tới cầu xin phi kiếm pháp bảo của mình, Dư Tắc Thành cảm thấy vô cùng mất mặt.



Quan trọng nhất là Dư Tắc Thành muốn nhân cơ hội này du ngoạn một chuyến, trải qua cuộc sống Tiên Tửu thương nhân nếm đủ mùi thú vị lẫn chua cay trong đó. Thật ra tính tình hắn có hơi cao ngạo, hiện tại trong lòng bèn nghĩ cho dù ta tu tiên không thành, dựa vào rượu ngon vô tận này muốn làm đại phú ông chắc chắn không thành vấn đề.



Lúc Dư Tắc Thành bán rượu, vô số người kéo tới vây xem. Nương theo vận may của hắn, hàng hóa của Tưởng Lão Hắc, huynh muội Ôn gia cũng đã bán hết, hiện tại bọn họ bắt đầu kéo nhau đi mua sắm.



Dư Tắc Thành cũng vào phường thị muốn tìm bảo vật cho mình. Nhưng bảo vật không phải dễ tìm, bản thân Dư Tắc Thành không biết pháp thuật giám định, nhãn lực cũng chỉ bình thường, cũng chỉ có thể xem náo nhiệt.



Đi vòng vèo một lúc đột nhiên Mã Lập Sơn lướt qua sát cạnh Dư Tắc Thành, hạ giọng truyền âm:



- Một canh giờ sau, tất cả hội họp ở cửa Đông cùng nhau rời khỏi, có người đang theo dõi lão đệ, cẩn thận bọn chúng cướp bóc.



Dư Tắc Thành thu được rất nhiều linh thạch, cho dù lúc nãy hắn có biểu lộ thực lực nhưng vẫn có người muốn làm liều, theo dõi chặt chẽ hành tung của hắn, chuẩn bị đến tối động thủ.



Thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện, mục đích Dư Tắc Thành đã đạt, sau khi dạo quanh một lúc bèn chuẩn bị rời khỏi. Đột nhiên lúc này hắn nghe phía trước có tiếng cãi nhau vang lên, bèn tới đó xem thử. Chỉ thấy huynh muội Ôn gia và một hòa thượng đang tranh cãi âm ĩ, bọn họ đồng thời chọn mua cùng một vật phẩm nhưng hòa thượng kia không có đủ linh thạch, phải đi tìm đồng bạn mượn, cho nên chậm một bước bị huynh muội Ôn gia mua mất.



Tự nhiên hòa thượng không cam lòng, bèn tranh cãi với huynh muội Ôn gia. Lập tức kẻ thích náo nhiệt vây lại xem càng ngày càng đông. Lúc này các tiền bối Trúc Cơ duy trì trật tự phường thị xuất hiện, lập tức bọn họ ngừng tranh cãi. Thì ra tên hòa thượng kia không phải là đệ tử Đại Tạo Phật tông, cũng là du khách đi ngang nơi này.



Giải quyết xong chuyện này vẻ mặt huynh muội Ôn gia tỏ ra vô cùng căng thẳng, người sáng suốt có thể nhìn ra thứ mà bọn họ mua được tuyệt đối là bảo vật. Bọn họ cũng nhận được truyền âm của Mã Lập Sơn, lập tức chạy tới cửa Đông.



Dư Tắc Thành cũng theo sau, chỉ thấy Tưởng Lão Hắc và Mã Lập Sơn đã chờ sẵn ở đó. Thấy ba người tới Mã Lập Sơn nói:



- Mọi người mau nắm tay nhau... Vạn Lý Chi Hành Thủy Vu Túc Hạ. đi!



Lập tức năm người hóa thành một đạo hào quang bay ra xa rất nhanh. Đám người theo dõi phía sau quá bất ngờ, không nhịn được cất tiếng thóa mạ ầm ĩ. Sau đó ai nấy đều ngự kiếm quang hay pháp khí đuổi theo.



Mã Lập Sơn mang theo mọi người nháy mắt đã bay ra ngoài bốn mươi dặm, sau đó hạ xuống. Mã Lặp Sơn nói:



- Mau, mọi người chạy mau, lấy tốc độ nhanh nhất rời đi.



Dứt lời y ngự một thanh phi kiếm bay nhanh về phía truyền tống trận Tiên Tần cổ đạo. Huynh muội Ôn gia không phi hành mà sử dụng tiên thuật đại loại như Mã Giáp thuật, chạy trên mặt đất có tốc độ rất nhanh, không hề kém những người khác ngự kiếm phi hành.




- Nếu ngươi đã nhìn ra, vậy tới đây đi, bọn chúng đang chờ ngươi cùng thượng lộ.



Trong quá trình Dư Tắc Thành nói chuyện với tên hòa thượng, mười con Tử Mặc Giao còn lại chậm rãi điều chỉnh phương vị bao vây hòa thượng vào trong. Đồng thời trường tiên của Dư Tắc Thành cũng vây quanh hòa thượng, bày ra trận thế nhưng lại bị hòa thượng phá giải.



Dư Tắc Thành vừa nói dứt hai chữ thượng lộ, mười con Tử Mặc Giao đã lập rức phun Mậu Hỏa Thiên Trạch Ngục. Chỉ trong thoáng chốc, phạm vi trăm thước xung quanh hòa thượng đã hóa thành biển lửa ngập trời.



Dư Tắc Thành quan sát cẩn thận tên hòa thượng, chỉ cần y chạv ra khỏi phạm vi biển lửa sẽ lập tức giáng một đòn như sấm sét. Nhưng ra ngoài dự liệu của Dư Tắc Thành, tên hòa thượng vẫn đứng yên trong biển lửa, chắp tay niệm kinh, vòng sáng trên người y chớp lóe liên hồi. Biển lửa nóng bỏng này không ngờ không có ảnh hưởng gì với y, y vẫn đứng sừng sững giữa dung nham nóng chảy, mỉm cười nhìn mọi người, vòng phòng ngự La Sát Tuyệt Mệnh Kim Cương Tráo này quả nhiên quán tuyệt thiên hạ.



Dư Tắc Thành giơ tay ra, lập tức mười con Tử Mặc Giao biến mất, trở về huyệt đạo trên người hắn. Chúng đã sử dụng hết tất cả thần thông, cho dù để lại cũng bằng vô dụng.



Lúc này không gian xung quanh nóng rực, đất đá trong phạm vi trăm thước hoàn toàn bị luyện hóa. Dư Tắc Thành cũng không có được vòng phòng ngự như La Sát Tuyệt Mệnh Kim Cương Tráo, cho nên hắn không bước vào biển dung nham ấy.



Hòa thượng Tuệ Nhiên cao giọng nói:



- Thủ đoạn rất khá, bất quá chưa đủ để ta coi trọng.



Dứt lời y tiến về phía trước từng bước một, đạp lên dung nham tiến về phía Dư Tắc Thành. Dư Tắc Thành chỉ chắp tay sau lưng mim cười, đứng nhìn hòa thượng.



Hòa thượng bước đi từng bước, chân hạ xuống tựa như búa nện trên mặt đất khiến cho mặt đất chấn động. Mỗi lần tiến tới một bước, khí thế trên người y cũng mạnh thêm một phần, làn da toàn thân y bắt đâu đổi sang màu vàng kim loại.



Ôn Thanh chợt hét to:



- Không xong, đây là Đại Địa La Hán Thân của La Sát Kim Cương tông. Sau khi hòa thượng kia đi trăm bước, mượn uy lực thiên địa biến thành La Hán Kim Thân. Phải công kích y cho mau, nếu để y đi đủ trăm bước, không ai địch nổi!



Dư Tắc Thành chỉ đứng lặng yên mim cười nhìn hòa thượng, chờ y đi đủ trăm bước. Lúc hòa thượng đi ra khỏi biển dung nham, trong khoảnh khắc bước thứ một trăm vừa hạ xuống, bất chợt Dư Tắc Thành vọt tới nhanh như chớp, hai đạo kiếm quang xoáy tít bay tới, phát động thế công vô cùng mạnh mẽ về phía hòa thượng.



Hòa thượng rống to, mười tám hạt châu rời khỏi thân thể bay ra kháng cự với song kiếm của Dư Tắc Thành. Bản thân y cũng xuất một chiêu La Hán Chàng Chung, đón lấy Dư Tắc Thành đang xông tới.



Xung quanh hai người dâng lên một cơn trốt xoáy rất lớn, bụi đất bay lên mù mịt. Lập tức phạm vi xung quanh hai người chừng mười trượng tràn ngập bụi mụ, trong đó vang lên tiếng kim loại va chạm vào nhau không ngừng, sau đó là những tiếng nổ ầm ầm, khiến cho mặt đất phải rung động.



Dưới làn bụi mù lan tràn, bọn Tưởng Lão Hắc không thể không lùi về phía sau. Mã Lập Sơn định tiến tới giúp Dư Tắc Thành, kết quả bị làn bụi kia đánh trúng, văng ngược về phía sau mười mấy thước.



Trận chiến này dường như xảy ra rất lâu, cũng dường như xảy ra chỉ trong chớp mắt. Vào lúc bụi đất tan đi, chỉ thấy Dư Tắc Thành chậm rãi bước ra, tuy rằng y phục rách tả tơi, khắp người bầm tím nhưng bước chân hắn vẫn nhàn nhã ung dung như đang tản bộ. Hòa thượng kia vẫn đứng nguyên chỗ cũ, hai mắt trợn trừng, sau đó đột ngột trên người y nổ ầm ầm, máu thịt văng ra như làn sương mỏng, sau đó ngã lăn ra.



Dư Tắc Thành vô cùng mãn nguyện, chẳng kém gì cảm giác giết chết Bích Nhãn Kim Cương năm xưa. Lúc ấy cốt Luân Vọng Thiên phải tự bạo thân mình nhưng vẫn không thể phá được La Sát Tuyệt Mệnh Kim Cương Tráo này, sau đó mình thừa cơ lão không kịp đề phòng mới có thể giết chết. Mà hôm nay đánh nhau đường đường chính chính, đối mặt với cường giả La Sát Kim Cương tông có tu vi hơn xa Bích Nhãn Kim Cương, hắn đã dùng Phá Giáp Trùy đại phá được La Sát Tuyệt Mệnh Kim Cương Tráo của đối phương. Hắn đã trưởng thành, công lao vất vả tu luyện mấy năm qua không hề uổng phí.