Tiên Ngạo

Chương 197 : Quả cầu thịt

Ngày đăng: 23:01 19/04/20


Bây giờ nên làm gì đây? Có ba lựa chọn, thứ nhất là ở đây ôm cây đợi thỏ, tiến hành phục kích chờ địch nhân tới tiêu diệt. Thứ hai là đi tới chỗ tên đệ từ Bạch cốt môn bị giết để tìm địch nhân. Thứ ba là truy theo tên đệ tử Huyết Thú tông kia.



Lựa chọn thứ nhất lập tức bị gạt bỏ, ngừng lại không tiến trước giờ vốn không phải là tính cách của Dư Tắc Thành. Lựa chọn thứ hai, Dư Tắc Thành cũng không thấy rõ vị trí của tên đệ tử Bạch cốt môn. Mặt khác tên thích khách kia rất hùng mạnh, mới có thể âm thầm lặng lẽ áp sát đối phương như vậy, cho nên hắn từ bỏ lựa chọn này. Cuối cùng chỉ có thể làm theo lựa chọn thứ ba, chạy tới chỗ tên đệ tử Huyết Thú tông kia.



Dư Tắc Thành lập tức chạy vội về hướng đó. Hắn sử dụng Huyết Thể Khinh Linh thuật, chứ không ngự kiếm phi hành. Ngự kiếm bay lên rất dễ bại lộ thân mình, chẳng khác nào ngọn đuốc trong đêm tối thu hút sự chú ý của tất cả địch nhân.



Đã lâu Dư Tắc Thành không sử dụng Huyết Thể Khinh Linh thuật, tốc độ của nó đối với Dư Tắc Thành trước kia là nhanh như chớp, hiện tại chính là chậm như rùa. Dư Tắc Thành hận không thể sử dụng pháp thuật Vạn Lý Chi Hành Thùy Vu Túc Hạ mà Mã Lập Sơn tặng cho vì pháp thuật kia chỉ có thể xác định phương hướng, chứ không thể xác định điểm dừng chân và khoảng cách di chuyển. Nơi này tình huống không rõ ràng, không nên dùng tới là hơn.



Chạy thôi, chỉ có thể chịu khó chạy một lúc vậy. Dư Tắc Thành dựa theo vị trí mà mình đã thấy rốt cục đi ra khỏi khu rừng. Bên ngoài cây cối không nhiều như trong rừng, bất quá cách ba, bốn thước cũng có một gốc cây đại thụ.



Dư Tắc Thành chạy tới vị trí mà tên đệ tử Huyết Thú tông kia từng xuất hiện, sau đó tiếp



tục tiến tới. Đi được khoảng chừng năm dặm, hắn đã tìm được tên đệ tư Huyết Thú tông kia. Bất quá chỉ tìm được hai chân của y, phần còn lại của thân thể y đã biến mất, dường như đã bị thứ gì ngoạm lấy.



Xung quanh bừa bãi vô cùng, có lẽ từng xảy ra chiến đấu, dường như bị một con quái vật thật lớn phá phách đổ nát. Cây cối, đất đá, mặt đất trở nên hỗn loạn vô cùng, tên đệ tử Huyết Thú tông kia cũng có chống cự phản kháng, nhưng cuối cùng cũng bị giết chết.



Phía trước đột ngột vang lên một tiếng nổ rất lớn. Dư Tắc Thành nhanh chóng xông về phía đó, lập tức biết được tên đệ từ Huyết Thú tông này chết trong tay ai.



Năm cương thi đang chiến đấu cùng một con quái vật huyết nhục khổng lồ, trong đám cương thi có một người. Dư Tắc Thành liếc mắt nhìn qua, lập tức biết đó là đệ tử Bất Tử tông, y đang khống chế bốn cương thi, phát động công kích như bão táp mưa sa về phía quái vật huyết nhục ở giữa.



Có ba cương thi là đồng thi, thân khoác giáp trụ, làn da màu đồng đỏ. Động tác của chúng không chậm chút nào, vô cùng mau lẹ linh hoạt, lực lượng đánh ra mạnh mẽ phối hợp với nhau hết sức ăn ý. Đám Đồng Giáp thi này ít nhất phải nuôi dưỡng trong ba trăm năm, mới có thể đạt tới trình độ như vậy.




- Đúng vậy, còn một chiêu nữa...



Lập tức Dư Tắc Thành bổ ra một chiêu Khai Sơn Phủ, một lưỡi búa chân nguyên rất lớn chợt hiện giữa không trung, chém về phía quả cầu thịt. Tên nọ định nhảy tránh nhưng lưỡi búa chân nguyên này nhìn như chậm rãi, nhưng khi nhìn thấy nó đã hóa thành hình lưỡi búa trọn vẹn, lúc ấy có muốn tránh né cũng không kịp nữa. Tên đệ tử Quân Nhục môn gần như không thể tránh né, chỉ đành giơ hai tay lên ngăn cản. Chỉ nghe phập một tiếng, là tiếng da thịt bị cắt vang lên.



Lưỡi búa lập tức chém rụng một cánh tay y, dư lực còn xả xuống đầu vai y sâu ba tấc, những phù văn khắp thân thể tên đệ tử Quân Nhục môn lập tức toát ra hào quang sáng rực. Nếu Khai Sơn Phủ chém trúng vật thể khác, sẽ sinh ra liên tục rất nhiều hiệu ứng phụ trợ như phá giáp, bùng nổ, chấn nát... Nhưng chém vào quả cầu thịt này tất cả hiệu ứng của nó hoàn toàn biến mất, bị phù văn trên thân thể tên đệ tử Quân Nhục môn này khắc chế tiêu tan.



Đây là chỗ hùng mạnh của thân thể đối phương, phù văn trên thân thể y có thể xua đi hết thảy hiệu quả của pháp thuật. Bất kể người tu tiên nào dùng pháp khí, phi kiếm, pháp thuật Ngũ Hành công kích y, lớp thịt dày của y có thể phòng ngự công kích thực thể của đối phương, phù văn trên người có thể xua tan công kích pháp thuật. Hai tầng phòng ngự này của y đã khiến cho y đứng vào thế bất bại.



Chẳng trách đệ tử Quân Nhục môn ai cũng to béo chẳng khác quả cầu thịt, thì ra đây là phương pháp chiến đấu đặc thù của chúng.



Tên đệ tử Quân Nhục môn kia nhặt lấy cánh tay đứt lên, ấn vào chỗ đứt một cái, lập tức chỗ đứt nối liền lại. Y cũng không nói gì nhiều, lập tức há miệng phun ra một bãi đờm có chứa kịch độc về phía Dư Tắc Thành.



Tranh thủ thời gian Dư Tắc Thành mải lo tránh né, y hít sâu một hơi bất chợt thân hình khuếch đại, sau đó cả đầu và tứ chi đều rụt vào trong thân thể, biến mình thành một quả cầu thịt đúng nghĩa.



Dư Tắc Thành lắc người né tránh công kích của đối phương, lúc này y đã biến thành quả cầu thịt chân chính, bắt đầu lăn tròn rất nhanh về phía Dư Tắc Thành.



Dư Tắc Thành nói:



- Ngươi béo thật, còn có thể lăn được...