Tiên Ngạo
Chương 214 : Phi kiếm lục giai
Ngày đăng: 23:01 19/04/20
Dư Tắc Thành nghe thế, nói:
- Ai nói Tam sư huynh vô vọng kết đan. Sư huynh người mới tu luyện hơn ba mươi năm mà thôi, cũng đã đến cảnh giới Tâm Động rồi, về sau có rất nhiều cơ hội, làm sao lại vô vọng kết đan chứ?
Tam sư huynh Ngọc Diệu lắc đầu nói:
- Sư đệ à, cảnh giới Tâm Động chính là thành tựu cao nhất của ta và Tam sư tẩu đệ. Bên ngoài Hiên Viên Kiếm Phái, người tu tiên Trúc Cơ kỳ muốn đạt tới cảnh giới Linh Tịch, nếu không phải người trăm chiến ngàn thắng tuyệt đối không có khả năng.
- Ta và sư tẩu đệ là ai trong lòng chúng ta hiểu rõ. Nàng không thích cùng người liều mạng, ta cũng không thích cùng người tử chiến. Chúng ta chỉ ham nghiên cứu kiếm thuật, không muốn suốt ngày tìm kiếm địch nhân, sát phạt không yên, không phải giết thì bị người khác giết, Kiếm Phong Tử như vậy thực sự không phải theo đuổi của chúngta.
- Cho dù hai trăm năm sau chúng ta từ từ chết già, kiếm chủng phản phệ chúng ta cũng không nghĩ tới cuộc sống Tu La này, quá mệt mỏi, quá không thú vị.
Thải Hà Tiên Tử bên cạnh nói:
- Chúng ta còn có hai trăm năm, con người chẳng qua chỉ có sáu mươi năm, năm tháng của chúng ta nhiều hơn bọn họ như vậy, cũng tính là vô cùng hạnh phúc. Mà hai ta không có nguy cơ gặp họa mê muội, chúng ta có thể ngộ kiếm sáng kiếm, chúng ta có thể luyện đan luyện kiếm, chúng ta có thể ngắm hoa uống trà, chúng ta có thể làm việc chúng ta thích, cho dù không có thọ mệnh trường thọ kia, không có thực lực nghịch thiên kia, có ngươi bên cạnh, ta cũng đã rất hạnh phúc rồi. Chỉ cần chúng ta thích, như vậy đủ rồi.
Dư Tắc Thành đột nhiên hiểu được cách nghĩ của phu thê Tam sư huynh, không phải bọn họ không thể mà là bọn họ không muốn.
Lúc này Tam sư huynh Ngọc Diệu nói:
- Sư đệ, đệ cũng không nên nghe ta và sư tẩu đệ. Nhanh lên một chút, sư đệ theo chúng ta đi, Đại sư huynh Mạc Trần, Nhị sư huynh Hạ Việt đều đã trở về chúc mừng ta. Gia yến của Thiên Đạo phong nhất mạch chúng ta còn thiếu đệ, sư phụ cố ý bảo chúng ta tới gọi đệ.
Nói xong lôi kéo Dư Tắc Thành, ngự kiếm phi hành, trở lại trong sân nơi mọi người tụ họp, bày một bàn tiệc rượu ở dưới cây bồ đào kia, sư phụ Nam Thiên Chân Nhân ngồi ở vị trí thủ tịch.
Thứ tịch ngồi hai người, một người diện mạo khoảng ba mươi tuổi, diện mục anh tuấn, ngũ quan như đao nhưng ẩn chứa một loại uy nghiêm, không giận mà uy, ở trên người y hai bên trái phải vươn ra một đôi cánh, cánh này trắng ngần không gì sánh được, giống như cánh thiên nga tản ra lực lượng thần thánh, đây chính là dị tượng Kim Đan của y, vốn hẳn là dị tượng vô hình, hiện tại xem qua hoàn toàn chính là một đôi cánh thật. Người này chính là Đại sư huynh Mạc Trần.
Phía dưới còn có một người khác, quần áo lôi thôi mặt đầy râu quai nón xồm xoàm, trên người một cỗ khí phách phóng khoáng, phóng đãng không kiềm chế được, người này chính là Nhị sư huynh Hạ Việt. Phía sau hắn cũng có Kim Đan dị tượng, là ba đôi cánh hình bướm năm trên lưng. Trên hết là một đôi Phi Hồng Liệt Diễm Dực, ở giữa là một đôi do vô tận lôi quang hình thành, dưới cùng là một đôi cánh bằng kim loại.
Thấy Dư Tắc Thành tiến vào, hai người lập tức nhìn chăm chăm Dư Tắc Thành. Nam Thiên Chân Nhân nói:
- Đây là Ngũ sư đệ Dư Tắc Thành của các ngươi. Tắc Thành, đây là Đại sư huynh Mạc Trần ở ngoại vực Bồng Lai tiên sơn mở động phủ tự thành nhất mạch. Đây là Nhị sư huynh con Hạ Việt, vì môn phái trấn thủ cổ Tần Tô Châu Tử Dương cốc.
- Việc này không tính là gì, Ngũ sư đệ Trúc Cơ lại không dùng Trúc Cơ Đan, hoàn toàn dựa vào bản thân Trúc Cơ mà thành, cái này mới đáng tán thướng.
Nam Thiên Chân Nhân nói:
- Đúng vậy, rất lâu rồi phái ta không có xuất hiện đệ tử như vậy, chẳng qua Tắc Thành cũng gặp chút rắc rối. Sau khi Trúc Cơ trong cơ thể xuất hiện Thủy Hỏa nhị nguyên, có nguy cơ chặt đứt tiên lộ.
Đại sư huynh nói:
- Thì ra vật sư phụ cần chính là vì Ngũ sư đệ. Sư phụ người muốn Thái Dương Quang Minh Hỏa, con đã mang đến toàn bộ.
Nam Thiên Chân Nhân nói:
- Không cần, Tắc Thành đã tự mình vượt qua cửa ải khó khăn rồi.
Đại sư huynh hướng về phía Dư Tắc Thành nói:
- Chúc mừng sư đệ, cái này là quà ra mắt của ta cho đệ.
Nói xong đưa qua một tảng đá trắng trong suốt không gì sánh được, kích thước chỉ có một tấc, giống như một quả trứng ngỗng bình thường.
Đại sư huynh Mạc Trần lại nói:
- Đá này ở ngoại vực chỗ chúng ta gọi là Hiển Già thạch, lại có tên là vấn Tâm thạch, bên trong ẩn chứa đạo lý thiên địa. Nếu như đệ gặp phải cửa ải khó khăn không thể giải đáp, hoặc là tu luyện đến bình cảnh, chỉ cần dùng tâm huyết nhỏ lên trên đá, sau đó ngủ một giấc, ở trong ngủ mơ, vấn đề tự giải, bình cảnh tự phá, thế nhưng đá này một người suốt đời chỉ có thể sử dụng một khối.
Sau đó Đại sư huynh lại lấy ra một luồng hỏa diễm, hỏa diễm này bị một cái màng tròn bọc lại lớn bằng đầu người, hỏa diễm có màu vàng chói, giống như một luồng dương quang.
Đại sư huynh nói:
- Đây là Thái Dương Quang Minh Hỏa sư phụ muốn ta mang đến cũng tặng cho đệ, hỏa đây chính là thánh hỏa của Thái Dương giáo, ta phải yêu cầu bọn họ mấy lần. Theo sư phụ nói Hỏa nguyên lực của đệ chính là Mặc Viêm Tử Hỏa, một là Địa Phế Hỏa, một là Tâm Đầu Hỏa, giờ đây thêm Thái Dương Hỏa, đã đây đủ lực tam muội Thiên Địa Nhân, cũng coi như một loại tam muội chân hỏa. Nếu tế luyện cho tốt, tận lực phát triển, nhất định trở thành Chân Tiên Hỏa.