Tiên Ngạo

Chương 217 : Chuyện thời viễn cổ

Ngày đăng: 23:01 19/04/20


Dư Tắc Thành mỉm cười, đi nhanh vào đại sảnh lầu một khởi động Hiên Viên kiếm ấn, lập tức kích hoạt ảo trận nơi này. Vô số điểm sáng xuất hiện trên không, mỗi một điểm là một hạt giống của không gian ý thức Diễn Võ



Dư Tắc Thành chậm bước vào trong, đi sâu vào tận cùng, chỉ thấy ở giữa có một điểm sáng toát ra hào quang Hỗn Độn, tất cả các điểm sáng còn lại đều tránh xa nó. Nó giống như Ấn Hồng Hoang, duy ngã độc tôn, đứng ngạo nghễ nơi đây cho hàng ngàn hàng vạn điểm sáng kia lễ bái.



Dư Tắc Thành đi tới trước điểm sáng này vái dài sát đất:



- Du Tắc Thành thật lòng muốn ngươi đồng hành cùng ta bước trên tiên lộ, dù chết cũng không hối hận!



Dứt lời lại vái thêm một vái, sau đó mở ngực áo ra, lập tức hình xăm của thế giới Bàn cổ đột ngột xuất hiện, sau đó hình thành một hắc động to chừng một thước giữa ngực.



Lập tức điểm sáng kia kêu lên một tiếng giòn tan, nháy mắt bay vào hắc động, chui vào trong thế giới Bàn cổ. Thế giới Bàn Cổ khẽ run lên, ở giữa thế giới nước và thế giới núi lửa đột ngột xuất hiện một tòa điện phủ. Đồng thời Tâm Huyết Giản trong thần thức hải Dư Tắc Thành cũng chấn động, hóa thành một luồng huynh quang tiến vào thế giới Bàn cổ hoàn toàn dung hợp cùng điện phủ kia thành một thể.



Dư Tắc Thành sửa lại y phục, hoa văn thế giới Bàn cổ trước ngực hắn biến mất, lồng ngực lại trở về hình dạng như cũ.



Hắn đi tới đại môn, cũng không nóng lòng rời khỏi mà đứng nhìn qua cửa sổ quan sát ba người đang vất vả đưa tranh trên bảy mươi hai bậc thang. Dưới bậc thang có gần trăm người đang đứng chăm chú quan sát ba người bọn họ. Đây là sư trưởng, đồng môn của bọn họ, đang lo lắng vì họ.



Tám năm không gặp cả ba người đều có thay đổi không nhỏ. Phong Linh Tĩnh càng xinh đẹp hơn trước, hơn nữa toát ra phong thái bất động như núi, động nhanh như gió, mạnh mẽ như lửa, không còn vẻ ngây thơ ngày nào.



Thành Lam biến thành một tên văn sĩ nho nhã, mỗi một động tác của y nhanh nhẹn linh hoạt như nước chảy mây trôi. Chẳng biết mỗi đêm mưa y còn mang bệnh cũ gian sát con nhà quyền quý hay không...



Vương Thư Nguyên lại toát ra khí thế bao la rộng lớn cho dù núi sụp đất lở trước mặt cũng không hề động, ngàn đao vạn kiếm cắm vào thân cũng không chút biến sắc. Hơn nữa dường như thời gian không có ý nghĩa gì với y, dường như đã tạm dừng. Cũng dường như y đã trải qua trăm ngàn năm tháng, nhưng vẫn không hề thay đổi mảy may nào.



Xem ra từ sau khi mình đổi hòn đá kia cho y, hòn đá nhờ tẩy rửa dưới ao đã khiến cho y nảy sinh biến hóa khác thường. Đây thật sự là người ta có phúc, không sáng bên Đông cũng sáng bên Tây, trước sau gì cũng có thu hoạch.



Dư Tắc Thành lắc đầu nhìn ba người đang đua tranh, nhìn theo bọn họ tiến lên từng bước. Rốt cục cả ba đặt chân lên bậc thang thứ bảy mươi hai cùng một lúc, sẽ có một người thắng, tiến vào trong Diễn Võ đường này.



Trong lúc bọn họ đang liều mạng lần cuối. Dư Tắc Thành chợt đẩy cửa bước ra nhìn ba



người bọn họ cười nói:



- Các vị sư đệ sư muội có khỏe không?



Lập tức ba người sững sờ, nhìn Dư Tắc Thành với vẻ vô cùng kinh ngạc, một lúc lâu sau mới có thể hồi phục tinh thần. Dư Tắc Thành chỉ chú ý tới sự thay đổi của ba người bọn họ, không ngờ rằng bản thân mình cũng có biến hóa. Hiện tại Dư Tắc Thành đạo pháp tự nhiên, dường như hòa hợp cùng thiên địa, mơ hồ toát ra khí thế thượng thiên hạ địa, duy ngã độc tôn.



Dưới ánh mắt của Dư Tắc Thành, khí thế bọn Thành Lam, Vương Thư Nguyên, Phong Linh Tĩnh chợt suy giảm, tất cả đồng thanh đáp:



- Dư Đại ca, huynh vẫn khỏe...
Cuối cùng vô số người bắt đầu kêu gọi:



- Hiên Viên Hoàng đế, Hiên Viên Hoàng đế, Hiên Viên Hoàng đế.



Hiên Viên Hoàng đế xuất hiện, tay cầm trường kiếm đánh đâu thắng đó, không ai địch nổi, đánh bại liên quân của tám mươi mốt dị tộc ép thành nổi phải rời khỏi thế giới này. Cửu vực tự hủy thông đạo, các không gian ngoại vực cắt đứt liên hệ. Từ đó về sau thế giới Thương Khung này về tay con người. Nhân tộc bắt đầu trở nên hưng thịnh.



Dư Tắc Thành nhìn cảnh tượng bên ngoài cửa sổ trôi qua trước mắt mình, một lúc lâu sau mới định thần lại. Ký ức hồng hoang này chẳng những đến từ không gian ý thức Diễn Võ, cũng đến từ thế giới Bàn cổ, tất cả đều là thật. Người cầm trường kiếm kia chính là Hiên Viên Hoàng đế, ông tổ của nhân loại.



Đám dị tộc kia chỉ bị đuổi đi, theo như lời thề trước khi bọn chúng rời đi, có thể một ngày nào đó bọn chúng sẽ quay lại. Cũng có lẽ trước đây bọn chúng đã từng quay lại, có điều lúc ấy mình không biết mà thôi.



Nghĩ đến tao ngộ đau tương mà con người gặp phải trong quá khứ, sau đó Hiên Viên Hoàng đế cầm kiếm trong tay tung hoành bốn bể, Dư Tắc Thành chợt cảm thấy máu nóng sục sôi. Nếu đám dị tộc kia trở lại, nếu mình gặp phải ắt sẽ liều mạng tử chiến một trận với chúng, tuyệt đối không phụ cái tên Hiên Viên này.



Ảo ảnh dần tan biến, Dư Tắc Thành trở lại gian nhà tranh như trước. Ký ức hồng hoang này xuất hiện trong đầu Dư Tắc Thành, đã khiến hắn hoàn toàn lãnh ngộ được công năng của không gian ý thức Diễn Võ này.



Vật ấy cũng có điểm giống như thế giới Bàn cổ của mình, có thể xây dựng một vùng trời đất trong thần thức hải để cho mình luyện kiếm ngộ đạo trong đó.



Ở nơi này mình có thể dốc hết toàn lực thi triển những kiếm thuật, pháp thuật mà mình đã học, cảm nhận uy lực của chúng, lãnh ngộ uy lực của kiếm thuật pháp thuật mà trong thực tế mình không thể hiểu được. Có thể tùy ý thay đổi trình tự thi pháp của kiếm thuật pháp thuật này, cảm nhận nỗi đau do pháp thuật cắn trả, cảm nhận đâu là cực hạn của thân thể mình. Những cảm giác như vậy trong này có thể mô phỏng ra tất cả, thậm chí có thể mô phỏng ra kẻ thù của mình, tiến hành suy diễn chiến đấu.



Nếu như có thể bắt được hồn phách của đối phương, như Kim Đan hay Nguyên Anh, dung nhập vào không gian ý thức Diễn Võ này vậy hết thảy bí mật của đối phương sẽ bại lộ ra trước mắt Dư Tắc Thành.



Không gian ý thức Diễn Võ này có thể nói có diệu dụng vô cùng, nhưng nhữNa Diệu dụng này cần hai thứ duy trì. Thứ nhất là thần thức và chân nguyên của kẻ sử dụng, nếu thực lực bản thản không đủ coi như không thể nào sử dụng.



Thứ hai chính là năng lực suy diễn của bản thân không gian ý thức Diễn Võ. Nếu kẻ sử dụng có thực lực càng cao tu luyện kiếm thuật pháp thuật càng hùng mạnh, sẽ làm cho không gian ý thức Diễn Võ suy diễn ngày càng thâm ảo hơn, sâu sắc hơn. Lúc ấy năng lực suy diễn của không gian ý thức Diễn Võ mạnh hay yếu sẽ có tác dụng mấu chốt.



Không gian ý thức Diễn Võ thông thường chia làm ba cấp bậc: Hư Không, Địa Uyên, Nhân Đạo, mỗi loại đều có đặc tính, sở trường suy diễn riêng của mình. Không gian ý thức Diễn Võ cấp Hư Không sở trường về suy diễn trên phạm vi rộng, năng lực tính toán mạnh mẽ, năng lực mô phỏng kiếm thuật pháp thuật rất rõ ràng.



Không gian ý thức Diễn Võ cấp Địa Uyên sở trường về tính liên tục, suy diễn trong thời gian dài, thậm chí có thể lên tới ngàn năm.



Không gian ý thức Diễn Võ cấp Nhân Đạo có ưu thế tuyệt vời về suy diễn vận chuyển biến hóa chân nguyên bên trong cơ thể con người.



Ngoài những thứ này ra, còn có hai loại không gian ý thức Diễn Võ đặc biệt khác, đó chính là Hồng Hoang và Nguyên Thủy. Không gian ý thức Diễn Võ cấp Hồng Hoang là hùng mạnh nhất, có đủ hết thảy ưu điểm của ba loại không gian ý thức Diễn Võ trên, còn có thêm những ưu điểm mà ba loại trên không có.



Nguyên Thủy là không gian ý thức Diễn Võ có cấp bậc thấp nhất, vô dụng nhất, là phế phẩm khi chế tạo không gian ý thức Diễn Võ cấp Hồng Hoang thất bại sinh ra.



Không gian ý thức Diễn Võ này cả một đời người chỉ có một cơ hội lựa chọn. Trong nhiều điểm sáng trong Diễn Võ đường kia, có một phần ba mươi điểm sáng sẽ tiến hành biến dị, rất có thể sẽ biến dị trở thành không gian ý thức Diễn Võ cấp Nguyên Thủy. Còn không gian ý thức Diễn Võ cấp Hồng Hoang, sau khi biến dị sinh ra sẽ lập tức bị thu lại, chỉ khi nào được chưởng môn phê chuẩn mới được đưa ra.