Tiên Ngạo
Chương 227 : Sóng kiếm vô cùng
Ngày đăng: 23:02 19/04/20
Mười hai thanh Kim Dực kiếm giống như mười hai đạo kim quang sáng chói chớp lóe trên không, hào quang màu vàng vô cùng rực rỡ, diễm lệ khó tả bằng lời.
Bốn thanh phi kiếm của Diệp Lạc cũng đã bày ra trăm đạo kiếm quang trước người, nháy mắt Diệp Lạc đã biến mất. Người xem xung quanh liếc mắt đã có thể nhìn ra đây là Thập Vạn Phi Vũ Tàng Thân kiếm, có thể hóa thành vạn đạo kiếm quang, che giấu thân mình. Chỉ cần một đạo kiếm quang chưa diệt, sẽ không để lộ chân thân. Diệp Lạc này bất quá mới vừa nhập môn chỉ có thể bày ra trăm đạo kiếm quang nhưng cũng đã đứng vào thế bất bại.
Nhưng kim quang chợt lóe tăng tốc rất nhanh, trong nháy mắt không biết đã chém ra bao nhiêu kiếm. Trăm đạo kiếm quang do Diệp Lạc bày ra lập tức bị phá tan, tuy rằng y ra sức kháng cự nhưng những đạo kiếm quang màu vàng như vô cùng vô tận. Chỉ trong thoáng chốc, trăm đạo kiếm quang của Diệp Lạc đã bị phá tan hoàn toàn.
Hầu như Dư Tắc Thành không thèm để ý tới Diệp Lạc lẩn trốn sau đạo kiếm quang nào, tất cả kiếm quang của hắn không chém nát chừa một chỗ nào. Chỉ thấy thân hình Diệp Lạc tan ra thành vạn đạo hào quang, vẫn cố gắng nhìn Dư Tắc Thành với ánh mắt khó lòng tin được, sau đó dần dần tiêu tan giữa không trung.
Trận chiến đầu tiên Dư Tắc Thành thắng chỉ trong nháy mắt, giết gọn Diệp Lạc.
Lúc Dư Tắc Thành trở về bản thể của mình trong pháp trận, trong pháp trận đối diện vang lên một tiếng kêu thảm thiết. Chỉ thấy Diệp Lạc xuất hiện trong pháp trận, ngã ngồi dưới đất toàn thân run rẩy không ngừng, ánh mắt hốt hoảng nhìn khắp bốn phía, lộ ra thần sắc vô cùng sợ hãi.
Lúc này bên cạnh y xuất hiện một sư huynh Trúc Cơ dường như đang nói gì với y, sau đó đưa y rời khỏi. Dư Tắc Thành phát hiện ra hiện tại y không thể nào ngự kiếm, là được vị sư huynh kia mang đi. Chẳng lẽ ảnh hưởng của thất bại lại nghiêm trọng tới mức này?
Lúc này bên cạnh hắn cũng xuất hiện một người, chính là sư phụ Nam Thiên Chân Nhân, ông chậm rãi nói:
- Đừng tưởng rằng phân sinh tử trên Phân Đạo đài này là dễ dàng như vậy. Tuy rằng trong này bản thể sẽ không bị tổn thương nhưng nỗi kinh khủng của tử vong sẽ bị phóng đại lên gấp mười lần truyền thẳng vào đầu của con. Ba ngày sau sẽ mạnh lên lần nữa, tiến hành đả kích con rất nặng Đây là Trung Hưng Tổ Sư cố ý làm ra như vậy. Dưới tình huống này sẽ có một số đệ tử bị thương tâm thần, rốt cục không cầm nổi phi kiếm. Trong lòng vô đạo, tâm thần bị đoạt, từ nay về sau cầm như phế vật. Như vậy tránh cho sau này bọn họ chết dưới kiếm người khác, làm mất mặt Hiên Viên kiếm phái chúng ta.
- Còn có một số đệ tử khác sẽ mê đắm trong sinh tử trở nên hiếu chiến hơn bất kỳ ai, chỉ cần gặp chiến sẽ anh dũng xông lên phía trước, giết địch tìm vui. Loại đệ tử như vậy lâm trận lúc nào cùng xông lên hàng đầu, rất nhanh cùng sẽ chết sạch. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: https://truyenfull.vn
- Chỉ có những đệ tử không bị sinh tử ảnh hưởng mới có thể đủ sức bước tiếp trên tiên lộ. Tắc Thành, lúc con bắt đầu học tập Lục Kiếm, vô số chuyện cũng đã được định đoạt. Nếu như chính bản thân mình không thể kiên trì, không thể nắm chắc đạo của mình, giữ vững lý tưởng của mình vậy sẽ không bước được bao xa trên tiên lộ.
Dư Tắc Thành kiên định gật gật đầu:
- Đệ tử đã hiểu, đạo ta tức kiếm ta, tự do tự tại, vạn sự tùy tâm.
Nam Thiên Chân Nhân gật sật đầu, xoay người rời đi, lúc này giữa sân, hai mươi tám cặp đệ tử còn lại vẫn đang chiến đấu không ngừng, nhưng đã có vài người lộ ra đấu hiệu thất bại. Không trung phía trước pháp trận của Dư Tắc Thành đang lơ lửng hai mươi tám ảo trận to chừng ba tấc, đây là hình ảnh hai mươi tám cặp đệ tử kia đang chém giết nhau. Chỉ cần Dư Tắc Thành muốn xem cặp nào chiến đấu ánh mắt nhìn vào ảo trận đó lập tức ảo trận kia sẽ hóa lớn, bay đến sát trước mặt hắn, những áo trận còn lại lùi ra không làm ảnh hưởng hắn quan sát trận đấu.
Không có khả năng... Những người trên khán đài đang quan sát trận đấu này đều có chung ý nghĩ như vậy. Công kích của một tân thủ Trúc Cơ như Dư Tắc Thành, năm ba kiếm đã là cực hạn, không ngờ chỉ sau vài lần hô hấp đã đâm ra hơn hai trăm kiếm, hơn nữa mỗi kiếm như vậy đều mang theo sáu luồng Canh Kim kiếm khí. Chỉ trong thời gian ngắn ngủi Dư Tắc Thành đã công ra gần một ngàn bốn trăm luồng kiếm khí về phía Vương Thư Nguyên! Tốc độ công kích như vậy đã sánh bằng tốc độ công kích của Kim Đan Chân Nhân.
Dư Tắc Thành có thể làm được như vậy ngay cả chính hắn cùng cảm thấy không ngờ, vốn trước kia thử kiếm bất quá hắn chỉ có thể xuất ra hơn ba mươi kiếm, nhưng không ngờ lúc này đây lại có thể xuất ra hơn hai trăm kiếm, hơn nữa vẫn còn chưa phải là cực hạn của hắn.
Quan trọng nhất là trong khoảnh khắc Dư Tắc Thành xuất kiếm lần này hai thận của hắn nóng bừng lên, giống như có thứ gì đó đang khởi động. Hai thận cho hắn thể lực, động lực, sức chịu đựng vô cùng vô tận, rốt cục Vĩnh Hằng Chi Lô đã phát huy uy lực của nó.
Chỉ trong thời gian ngắn ngủi vài lần hô hấp, Dư Tắc Thành xuất ra hơn hai trăm kiếm, còn có hơn ngàn luồng Canh Kim kiếm khí. Nhưng hơn hai trăm kiếm này đã bị đối phương chặn đứng hoàn toàn, vòng kiếm Như Phong Tự Bế của đối phương đã đứng bên bờ vực sụp đổ nhưng nó vẫn chưa bị vỡ. Nguyên nhân có thể duy trì sự tồn tại của nó thật ra là nhờ Canh Kim kiếm khí của Dư Tắc Thành. Kiếm khí này đánh trúng vòng kiếm đối phương không hề tạo ra chút lực sát thương nào, ngược lại còn bị vòng kiếm hấp thu biến thành động lực chống lại phi kiếm của Dư Tắc Thành.
Đồng thời Dư Tắc Thành còn phát hiện ra một điểm, chính là chỗ ảo diệu của chân nguyên đối phương, hấp thu chân nguyên công kích của mình hóa thành chân nguyên của đối phương. Phương thức vận chuyển chân nguyên này vô cùng ảo điệu, đây là chỗ ảo diệu của Kiếm Tâm Thông Huyền khí mà chỉ có chưởng môn nhất mạch mới có thể tu luyện được: bất khuất kiên cường, đánh đâu thắng đó, vô cùng vô tận, hậu lực mênh mông.
Hơn nữa phi kiếm của đối phương cũng vô cùng mạnh mẽ, ngoại trừ đôi Kim Dực kiếm lục giai của mình là không bị tốn thương, năm đôi Kim Dực kiếm ngũ giai còn lại đều xuất hiện những khe nứt rất nhỏ. Bởi vì ba thanh phi kiếm của Vương Thư Nguyên là do Nguyên Anh Chân Quân Ứng Long sư tổ đặc biệt tới Hỗn Nguyên kiếm phái cầu, chính là Hỗn Nguyên Hỗn Độn kiếm lục giai đã được Nguyên Anh Chân Quân của Hỗn Nguyên kiếm phái thiên Chuỳ bách luyện.
Đột nhiên một cảm giác tức giận bất bình dâng lên trong lòng Dư Tắc Thành. Từ khi hắn quen biết Vương Thư Nguyên, y vẫn là thiên tài tột bậc, ai gặp mặt y cũng nói rằng y có tiền đồ rộng lớn. Còn mình ngoài sư phụ Nam Thiên Chân Nhân ra, những người khác đều nói: "Ôi... Ngũ Hành Linh Căn..."
Sư phụ của đối phương là Hiên Viên Ngũ Tổ, Nguyên Anh Chân Quân, tinh thông tất cả kiếm pháp, thậm chí có thể tùy ý sáng tạo kiếm chiêu. Sư phụ của mình lại chưa luyện thành Lục Kiếm. Đôi phi kiếm tốt nhất của mình là phi kiếm mà sư huynh mình không dám dùng tới, mang tặng cho mình ngay cả sư phụ cũng phải tỏ ra vô cùng hâm mộ. Thế nhưng so với phi kiếm của đối phương chỉ là giẻ rách, không bằng một góc.
Đối phương có Hỗn Độn Linh Căn, là Linh Căn hy hữu, Hỗn Độn chân nguyên lực hùng mạnh vô cùng, lại thêm tu luyện Luyện Khí thuật chỉ có chưởng môn mới được tu luyện, hết thảy đều hết sức dễ dàng. Còn mình dọc đường tiến tới vô cùng gian nan vất vả, đêm mưa giết người cướp sách, nỗ lực phấn đấu trong Di tích Tiên Tần, thí luyện đại chiến Tà Môn lục phái, hết thảy đều do bản thân mình liều mạng mới có thể có được.
- chính là đóa hoa trong nhà kính, được vô số người nâng niu chăm sóc. Mình chỉ là ngọn cỏ ven đường, tất cả phải dựa vào chính mình mà có. Người như vậy cũng xứng là địch của mình sao? Mình phải đánh bại y, phải làm cho y từ thiên tài rớt xuống thành một kẻ thất bại, bị vạn người chế giễu, làm cho y hưởng thụ cảm giác tử vong kinh khủng kia...
Theo dòng suy nghĩ tự nãy giờ của Dư Tắc Thành kiếm ý Kinh Đào Hải Lãng Sinh Triều kiếm chậm rãi hiện ra. Tuy rằng hắn chỉ luyện được có một chiêu nhưng kiếm ý cũng đã đại thành. Phi kiếm của hắn bắt đầu tăng tốc độ công kích, tăng thêm lực lượng chém giết. Lúc này không còn là mười hai đạo kiếm quang nữa mà đã hóa thành hàng ngàn hàng vạn đạo kiếm quang, từng kiếm từng chiêu như những cơn sóng biển ập vào bờ liên miên bất tuyệt, vô cùng vô tận, ập vào bờ đến nỗi biển gần cạn nước.
Trong kiếm khí kiếm quang đổ ập xuống, chiêu phòng ngự Như Phong Tự Bế của Vương Thư Nguyên dần dần xuất hiện dấu hiệu sụp đồ. Bất chợt Dư Tắc Thành dốc hết toàn lực đánh ra một đòn trong nháy mắt vòng kiếm vỡ tan, thần quang trên thân thể Vương Thư Nguyên biến mất, sắc mặt đại biến.
Lúc này phi kiếm của Dư Tắc Thành công kích tới, ba thanh phi kiếm của Vương Thư Nguyên vẫn cố gắng ngăn cản. Nhưng đã mất đi kiếm thức mà sư phụ nghiên cứu cho y, phi kiếm không thể tự động phòng ngự, với khả năng của y chí có thể ngăn được năm kiếm. Phập một tiếng vang lên, một vòi máu phun ra, tay phải Vương Thư Nguyên bị chém rụng, sau đó tới phiên tay trái, hai chân, thân hình, đầu. Trong nháy mắt toàn thân Vương Thư Nguyên nổ tung, hóa thành sương máu, bị phi kiếm tấn công vô cùng tận của Dư Tắc Thành đánh cho nát bấy chết tại đương trường.