Tiên Ngạo

Chương 24 : Không ai địch nổi

Ngày đăng: 22:59 19/04/20


Dư Tắc Thành dẫn đắt đội hình xông nhanh về phía trước, đại sảnh giữa sơn trại chính là mục tiêu mà hắn nhắm tới. Thời gian huấn luyện đệ tử vừa qua dần dần xuất hiện hiệu quả. mọi người giữ vững thế trận đánh thẳng vào doanh địch.



Đúng lúc này, phía đối điện có bổn tên đệ tử Thủ Noãn bang đi tới. vốn bọn chúng đang tới tiếp nhận trông coi đại môn.



Bọn chúng và Lâm Diệp Hồng va chạm với nhau. Lâm Diệp Hồng vung trường kiếm lên. trên thân kiếm phát ra bạch quang, phóng xuất chân khí. Lập tức cả bổn người đều kêu lên thảm thiết, hai người bị cắt thành hai khúc, một người gãy chân, một người bay đâu. không ngân cản được bao lâu.



Lúc này phía trước đại sảnh xuất hiện một người, trong tay cầm trường kiếm. Dương Nhất Minh vừa nhìn thấy y lập tức hai mất đỏ ngầu, hét lớn:



- Hắn chính là Bang chủ Thu Noãn bang Dương Nhất Thành!



Dương Nhất Thành kêu gào khản cồ. kêu gọi thủ hạ của nhanh chóng tập hợp. Thế trận được Lâm Diệp Hồng dẫn dắt nhanh chóng xông về phía Dương Nhất Thành. Dọc đường xuất hiện địch nhân tụm năm tụm ba. bọn chúng muốn ngăn cản bọn Dư Tắc Thành xông tới. nhưng không tên nào là địch thủ một hiệp của bọn họ. Nếu không bị mọi người chém loạn ngã xuống, cũng bị Lâm Diệp Hồng đâm một kiếm xuyên tim.



Thế trận tiến nhanh về phía trước, không ai có thể ngăn nổi. Khi xông tới còn cách đại sảnh nửa đường, một thanh niên to cao xông ra. Người này thân cao tám thước, trên khắp thân thể y phủ đầy một lớp dầu trơn kỳ dị. toát ra hào quang quỷ dị.



- Mau mau đốt lửa. bày trận lui địch.



Dứt lời, Y liền nhắm về phía Lâm Diệp Hồng xông tới. Xem ra người này chắc là Thiết Giáp Kim Cương Hồ Thiên Mã, trên người y là nhụa cây Thiên Niên Thanh Tùng, được xưng đao thương bất nhập, nước lửa bất xâm.



Lâm Diệp Hồng đâm ra một kiếm, kiếm khí bay múa. nháy mắt đâm trúng Hồ Thiên Mã, nhưng ngoại hiệu của tên kia không phải chỉ nói suông, bảo kiếm phóng xuất chân khí không ngờ không thể đâm thúng ngực y. bảo kiếm bị lực rất lớn Đây ngược cong đi chín mươi độ. nhưng vẫn không thể đâm thúng thân thể ỵ.



Lập tức thế tiến tới của đội ngũ bị cản trở. Phó Cương tiến lên tung ra một cước, đá Hồ Thiên Mã văng ra xa một trượng. Nhưng Hồ Thiên Mã vẫn đứng lên không hề hấn gì. còn ra sức vỗ ngực bình bịch, miệng cười ha hả. cười nhạo Lâm Diệp Hồng.



Lâm Diệp Hồng giận dữ vừa định tiến lên đại chiến. Dư Tắc Thành ớ phía sau y bất chợt tấn công một ngọn lửa. hỏa phù chợt lóe. một ngọn lửa bay rạ vừa khéo khắc chế dầu trơn ngoài da Hồ Thiên Mã. Cái gì là nước lửa bất xâm. lập tức Hồ Thiên Mã giống như cột lửa kêu ẩm một tiếng bốc cháy lên bừng bừng, miệng y phát ra những tiếng kêu thê thảm.



Kỳ thật dầu trơn bôi trên áo khoác Hồ Thiên Mã đã trải qua xử lý phòng cháy, ngọn lửa bình thường đốt trong vài phút cũng sẽ không cháy được, cho nên mới được xưng nước lửa bắt xâm. nhưng y gặp phái lửa của hỏa phù. lập tức cháy lên bừng bừng như đuốc.



Hồ Thiên Mã kêu thảm thiết một lát mới ngã xuống đất chết đi, thi thể cháy đen như than, nhưng sự hy sinh của y không hề vô ích. Thi thể của y biến Thành một đống lửa. mang đến cơ hội cho người của Thủ Noãn bang.



Tâm pháp lợi hại nhất của Thủ Noãn bang chính là Thủ Noãn đại pháp, bọn chúng vốn xuất thân là tiều phu. đống lửa đối với bọn chúng chính là tượng trưng cho sự an toàn. Trong sơn trại nổi lên vô số đống lửa. đã có chuẩn bị dược liệu đặc thù trong đổng lửa. khiến cho ngọn lửa phát ra mùi hương kỳ dị. Đệ tử Thủ Noãn bang chi cần ngửi thấy mùi hương này. sẽ không hề sợ chết, chiến lực gia tăng gấp bội, lực mạnh vô cùng, Đây là nguyên nhân của cái tên Thủ Noãn bang.



Mặt khác, đối phương phát hiện ra bọn Dư Tắc Thành bất quá chỉ có hơn bốn mươi người, phe mình có tới ngàn người, nhiều người can đảm hơn cho nên kết thành chiến trận, bắt đầu chống lại bọn Dư Tắc Thành.



Hai bên hình thành thể giăng co trong thời gian ngăn ngùi, vô sô đệ tử Thủ Noãn bang múa may đao kiếm tiến đến vây công mọi người. Bọn chúng cũng đã nhìn ra bọn Dư Tắc Thành chỉ có không đến năm mươi người, nhân số không nhiều lắm. cho nên muốn lấy nhiều đánh ít.



Dư Tắc Thành rút Hàn Tuyết đao ra. hô lớn:


Trung niên kia còn chưa vọt tới bên cạnh Dư Tắc Thành, đã bị đường chỉ máu này đánh trúng, máu tươi phun ra tung tóe. trúng vào nơi nào. nơi đó vỡ nát. Người trung niên lập tức kêu thảm một tiếng, thân thể tan nát thành nhiều mảnh.



Lúc này thủ cấp thiếu niên mới rơi xuống, lăn lóc trước mặt Dư Tắc Thành, quay cuồng trên mặt đất. trên mặt vẫn còn vẻ tươi cười.



Dư Tắc Thành cầm trong tay Đường đao. hai mắt đỏ ngầu, bước từng bước một về phía trước, bước chân hết sức nặng nề. giữa chốn đông người mà như chỗ không người. Những bước chân nặng nề của hắn. tựa như đẫm lên tim mọi người, ai nấy cảm thấy áp lực nặng nề mà ngạt thở.



Toàn thân Dư Tắc Thành nhuộm đẫm máu tươi, tuy rằng miệng vết thương không chảy máu. nhưng máu tươi xung quanh từ người chết chảy ra dường như đang tụ tập về phía hắn. Mọi người phát hiện ra dường như trên người hắn có cả một Huyết hải mênh mông, còn hắn tựa như một ác ma vừa đi ra khỏi huyết hải.



Nhìn thấy cảnh tượng kỳ dị này. tất cả đệ tử Thủ Noãn bang bắt đầu lui về phía sau. sĩ khí suy sụp. Rốt cục có một người chịu không nổi. đại đao trong tay rơi xuống, nói:



- Ma quỷ. ma quỳ. hắn là Huyết ma!



Sau đó y quay đâu bỏ chạy. Những người khác cũng bắt chước theo, bắt đâu chạy trốn.



Dư Tắc Thành hô lớn:



- Giết!



Nhìn thấy Dư Tắc Thành bị thương, các đệ tử ai nấy đều giận dữ. mọi người bắt đầu đuổi giết. Kẻ thù sĩ khi đã sụp đô. cho dù đuổi tới sau lưng chém giết bọn chúng, chúng cũng không quay đầu lại. chỉ biết cắm đầu chạy trốn về phía trước, chỉ cần chạy nhanh hơn so với người của mình là được. Lập tức vô số kẻ địch bị chém ngã lăn trên mặt đất, sau một lát trong sơn trại cũng không còn một tên đệ tử Thủ Noãn bang nào đứng thẳng, chỉ còn lại có một đám đệ tử Thủ Noãn bang đang kêu rên thảm thiết, bởi vì bị thương cho nên không thể chạy trốn.



Mọi người trở về trên thân thể tất cả mọi người đều mang thương tích, ai nấy liếc mắt nhìn nhau một cái. đột nhiên bật cười ha hả. Bốn mươi người đại chiến một ngàn người, không ngờ đạt được toàn thắng, giết cho kẻ thù vô cùng sợ hãi. chuyện này có thể đủ cho bọn họ cảm thấy tự hào cả đời mình.



Miệng vết thương Dư Tắc Thành đã không còn chảy máu tươi, Huyết năng lưu chuyển tới đâu. miệng vết thương bắt đầu khép lại tới đó. Huyết năng này thật sự là chìa khóa vạn năng, công hiệu gì cũng có.



Dư Tắc Thành rống to:



- Mọi người lập tức thu dọn chiến trường, cứu trị người bị thương, một khắc sau lập tức xuất phát!



Thu dọn chiến trường kỳ thật chính là để cho bọn họ tùy ý cướp bóc. như vậy mới không uổng phí một phen sức lực. Lúc này Vạn Lý Phong từ bên ngoài tiến vào. bắt đầu cứu chữa cho những người bị thương.



Những người khác bắt đầu đạp tung cửa tiến vào cướp bóc. Dương Nhất Minh mang theo vài người chạy tới kho bạc của Thủ Noãn bang.



Ước chừng một khắc sau. tất cả trở về. Dương Nhất Minh dẫn theo mọi người khiêng đủ các bao lớn bao nhỏ. Mọi người bất đầu rút lui về phía sau, đám người bị thương của Thủ Noãn bang, bọn họ cũng không hề gia hại. cũng không cứu trị, cứ để mặc cho bọn chúng kêu khóc.



Mọi người rời khỏi Tổng môn của Thủ Noãn bang, lửa cháy ở Thủ Noãn bang không ai đập tắt. càng cháy càng lớn, phối hợp với tiếng người bị thương kêu rên thảm thiết trên mặt đất. khắp nơi toàn là máu. Cảnh tượng chăng khác gì ngày tận thế.