Tiên Ngạo
Chương 246 : An bài Cố Thính Vân
Ngày đăng: 23:02 19/04/20
Dư Tắc Thành chậm rãi kết nối từng sự kiện lại với nhau, có lẽ đại khái là như vậy. Bất quá hắn có cảm giác như suy nghĩ của mình vẫn còn thiếu sót chuyện gì đó vẫn chỉ là phiến diện. Thần Hà Chân Nhân chính là Phản Hư kỳ Chân Nhất Thần Quân, hết thảy âm mưu quỷ kế trước mặt lão chỉ là hư ả̀o, Chỉ cần một đòn của lão tất cả sẽ vỡ tan thành phấn vụn.
Dư Tắc Thành đã từng thấy qua lão điên xuất thủ, quả thật là hủy thiên diệt địa. Từ đó suy ra. cho dù cộng tất cả Nguyên Anh Chân Quân có mặt trong đại lễ Phản Hư lần này cũng không phải là đối thủ của Thần Hà Chân Nhân. Đối với tầng tầng âm mưu của bọn chúng. Dư Tắc Thành vẫn cảm thấy có chỗ sơ hở.
Đến khi yến hội kết thúc, mọi người ai về chồ nấy, Nam Thiên Chán Nhân mới nói với Dư Tắc Thành:
- Ta đã tìm Kim Hà Chân Nhân hỏi giùm con. Cực Nguyên Vân Hà tông tuyệt đối không có nữ đệ tử nào có tên là Dư Tĩnh Hân. Cũng có khả năng muội muội của con là đệ tử của khách nhân tới đây dự lễ, không phải là môn nhân của Cực Nguyên Vân Hà tông.
Nghe được tin này Dư Tắc Thành vô cùng nhẹ nhõm, quả thật rất tốt. Hắn trở về phòng, tắm nước nóng một trận, ngâm mình dưới nước nóng quả thật vô cùng sảng khoái, khiến cho người ta hưởng thụ lạc thú đời người.
Tắm xong Dư Tắc Thành vào giường nằm, Cố Thính Vân tới xoa bóp cho hắn, Dư Tắc Thành không quan tâm mấy, nằm yên hưởng thụ sau đó chợt nói:
- Ngày mai nàng không nên đi đâu, sẽ có đại sự xảy ra. Ngày mai ta sẽ cầu Cấp Thủy sư bá xin bọn họ mang nàng đi theo. Sinh tử hữu mệnh, phải xem duyên phận của nàng thế nào...
Nghe Dư Tắc Thành nói vậy Cố Thính Vân khẽ run lên, Dư Tắc Thành cũng không quan tâm tới. Cho dù nàng ra ngoài nói chuyện này cũng không ai tin lời một nữ đệ tử ngoại môn nho nhỏ nói nhăng nói càn.
Cố Thính Vân càng xoa bóp càng dùng sức, bất chợt một luồng nhiệt hỏa dâng lên trong lòng Dư Tắc Thành. Hắn là chỗ dựa duy nhất của Cố Thính Vân, thứ duy nhất có thể giúp nàng tránh khỏi đại họa ngày mai. Nàng chợt nói:
- Tắc Thành Đại ca, hãy yêu ta đi. Cho dù ngày mai có chết, coi như ta cũng không sống uổng một đời!
Dư Tắc Thành nói:
- Ta không thể hứa hẹn gì với nàng cả, nàng phải chuẩn bị tâm lý cho chuyện này.
Cố Thính Vân chậm rãi phủ phục xuống lưng Dư Tắc Thành, dịu dàng nói:
- Ta bằng lòng, dù có chuyện gi xảy ra ta cũng bằng lòng. Bình rượu kia đáng giá ngàn vàng, chàng đối xử tốt với ta như vậy ta nguyện vâng theo. Ta không có gì cho chàng cả, chỉ có tấm thân này, cũng không dám cầu gì nhiều, chỉ cần chàng nhớ tới ta là đủ...
Dư Tắc Thành xoay người lại, kéo nàng sát vào lòng mình:
- Được, ta sẽ nhớ nàng.
Sáu người cùng tiến vào hội trường. Hôm qua mọi người đã tới nhưng chỗ ngồi hôm nay lại không được an bày như hôm qua nữa mà bị xếp vào trong một góc vô cùng vắng vẻ. Nhưng lại có điểm thuận lợi là có thể quan sát toàn trường, thậm chí cả nửa sơn môn đều lọt vào tầm mắt.
Sáu người ngồi xuống, lần này Cấp Thủy Chân Nhân và Nam Thiên Chân Nhân vẫn ngồi chung với bọn Dư Tắc Thành, cách đó không xa rõ ràng là người của Kỳ Thuẫn môn.
Cấp Thủy Chân Nhân nhìn thoáng qua nói:
- Đám mai rùa này tin tức cũng hết sức linh thông.
Nam Thiên Chân Nhân đáp:
- Người đời đều cho rằng môn phái của họ lấy phòng ngự nổi tiếng thiên hạ, thật ra môn phái bọn họ mạnh nhất là thuật suy diễn biết trước tai họa sắp xảy ra. Hơn nữa bọn họ là chủ nhà ở đất Trưng châu, chuyện gì có thể qua mắt được bọn họ?
Lúc này tại thông đạo kia kiếm quang như mưa, phi xa bay như mưa, từng đám khách nhân tới chúc mừng, tiếng báo danh người đến vang lên không ngừng.
Chỉ trong thoáng chốc, vị Nguyên Anh Chân Quân của Kỳ Thuẫn môn cũng đã tới, ngồi chung với đám đệ tử của mình. Không ngờ Nam Thiên Chân Nhân và Cấp Thủy Chân Nhân cũng quen biết người này vội vàng đứng dậy thi lễ, thái độ cung kính xuất phát từ tận đáy lòng.
Nam Thiên Chân Nhân nói với bọn Dư Tắc Thành:
- Đây là Quy Tàng Chân Quân, tám trăm năm trước ở đại lục Trưng châu có một yêu ma viễn cổ Hóa Giải Trại thức tỉnh làm hại thiên hạ, cắn nuốt phàm nhân, khiến cho đất hoang ngàn dặm, dân chúng lầm than tử thương hàng chục vạn. Long Dương giáo đóng cửa không ra, Vạn Thú Hóa Thân tông bị linh thú Tiên Thiên uy áp cũng tránh, né vào trong sơn môn.
- Trong lúc nguy cấp ấy chỉ có một mình Quy Tàng tiền bối đứng ra chiến đấu cùng Hóa Giải Trại kia hơn tháng, rốt cục giết chết nó cứu được bá tánh Trưng châu khỏi cơn lầm than. Nhân phẩm xã thân cứu giúp sinh linh như vậy đáng để chúng ta tôn kính.
Quy Tàng Chán Quân cười nói:
- Nam Thiên hiền điệt quá lời rồi, cái gì là chiến đấu hơn một tháng? Là ta bị nó luyện hóa hơn tháng, đau khổ chịu đựng. Nếu không nhờ sơn môn các vị tới hỗ trợ, đặc biệt sư phụ hiền điệt ra tay cứu giúp ta đã trở thành bộ xương khô từ sớm.
- Xem ra môn phái các vị cũng muốn ngăn ngừa từ trước... Đúng rồi, gặp mặt đám hậu bối các ngươi lần đầu, dù gì cũng phải có lễ kiến diện. Đây, mỗi người một lá Thiên Quy phù, chỉ cần kỳ thuẫn chúng ta chưa phá, Thiên Quy phù các ngươi cũng sẽ không bị tổn hại.
Lập tức bọn Dư Tắc Thành mỗi người nhận được một tấm phù triện hình con rùa, cả Cấp Thủy Chân Nhân và Nam Thiên Chân Nhân cũng có. Thật ra đây là đưa cả sáu người bọn họ vào trong vòng phòng ngự của Kỳ Thuần môn.