Tiên Ngạo

Chương 254 : Trận chiến Phản Hư

Ngày đăng: 23:02 19/04/20


Chợt Dư Tĩnh Hân đưa tay phải ra lấy chủy thủ rạch da mình, lấy ra trong đó một viên tròn như viên đạn. Cánh tay nàng chảy máu ròng ròng, Dư Tắc Thành khẽ nắm lấy, Huyết Cương quyết phát huy tác dụng, lập tức miệng vết thương biến mất.



Dư Tĩnh Hân rót chân nguyên vào viên đạn, viên đạn chậm rãi biến hóa trở thành một quyển sách da thật dày, to chừng một thước, dày ba tấc.



Dư Tĩnh Hân nói:



- Đây là một trong những quyển Thiên Ma Sách, một trong Thập Đại Tiên Điển tuyệt thế của Tu Tiên Giới, bản thứ bảy Không Ma Kinh.



Dứt lời bèn đưa cho Dư Tắc Thành, Dư Tắc Thành nhận lấy, kinh ngạc ngẩn người:



- Thập Đại Tiên Điển ư?



Dư Tĩnh Hân lại nói:



- Đúng vậy, chính là Thiên Ma Sách khởi nguồn vạn pháp của hàng vạn Ma môn trong thiên hạ, được xếp vào hàng Thập Đại Tiên Điển, nổi danh ngang với Tâm Ma Tàn Ảnh do Kiếm Lão Nhân tổ sư gia của Hiên Viên kiếm phái huynh lưu lại. Đây là bản thứ bảy, Không Ma Kinh.



Thiên Ma Sách, Không Ma Kinh... Nhìn quyển sách này Dư Tắc Thành kích động vô cùng. Nó xuất hiện ở đâu đó chính là mục tiêu của cả thiên hạ, Tu Tiên Giới vì vậy sẽ nổi lên một trường gió tanh mưa máu, biết bao môn phái sẽ vì nó mà diệt vong, biết bao người tu tiên phải chết...



Không nói chuyện khác, chỉ cần tin này tiết lộ ra ngoài ắt sẽ gây ra một trường đại họa, không biết bao nhiêu Chân Nhất Thần Quân trong thiên hạ nghe thấy sẽ xuất động chạy tới tranh đoạt sách này. Đây là một trong Thập Đại Tiên Điển, nếu lấy được sẽ có cơ hội đắc đạo thành tiên, phi thăng Tiên Giới, hoặc trường sinh bất lão thọ ngang trời đất.



Nghĩ tới đây Dư Tắc Thành lập tức thu hồi sách này thả ra tất cả Hồn Si dò xét xung quanh, để xem gần đó có ai ẩn nấp hay không.



Dư Tắc Thành tìm hết vòng này tới vòng khác, xác định không có ai lúc ấy mới trở lại cạnh muội muội, xuất một đạo kiếm quang băm vằm con rối Tâm Ma đệ tử của Sát Ma tông. Cho dù y là con rối Tâm Ma cũng phải đề phòng tiết lộ tin này ra ngoài.



Sau đó Dư Tắc Thành dùng thần thức truyền âm nói:



- Muội không được tiết lộ bảo bối này ra ngoài, cho dù là sư phụ của muội, là Ma Chủ cũng không được nói!



Dư Tĩnh Hân đáp:



- Sư phụ không biết, muội không nói với bà.
- Muội luyện không hiểu, muội luyện năm năm, chỉ có thể luyện được Âm Ảnh Ma Phược thuật, ngoài ra không thể luyện được gì khác. Nội dung trong đó muội đã học thuộc lòng, đại ca cứ giữ lấy.



Dư Tắc Thành gật gật đầu:



- Muội phải cố gắng thật nhiều. Đúng rồi, hai môn pháp thuật ta vừa truyền cho muội đều lấy ở Lý gia. Mà sư phụ muội lại là tổ tiên của Lý gia phải coi chừng bà phát hiện chuyện này.



Dư Tĩnh Hân cười nói:



- Không quan trọng, sư phụ cho hậu bối của bà mười mấy bản bí tịch tu tiên, là do bà lấy được trong lúc vô tình, phát hiện một sơn động có hơn trăm thi thể người tu tiên, nhặt được trong đó.



Đó là mười mấy bản kém cỏi nhất trong số đó, bà giữ lại cũng vô dụng, vốn định tiêu hủy. Sau bà trở về thăm gia tộc một chuyến thuận tay lấy ra cho hậu bối của mình. Gia tộc họ Lý từng gặp qua tai họa nước lửa mấy lần, chỉ còn sót lại ba quyển này, muội ngờ rằng sư phụ còn không thể nhớ nổi tên chúng.



- Thật ra bà cũng không quan tâm mấy tới hậu bối của mình, lời nói bế quan không thể nào che chở chỉ là mượn cớ. Nếu không, vì sao Lý gia lại rơi vào tình cảnh không người, tệ đến mức ấy?



- Hơn nữa bí tịch của Tâm Ma tông chúng ta vô số, muội có thể nói rằng đó là tìm được trong Tâm Ma tông. Sáu năm qua bà không để ý gì tới muội, chắc chắn sẽ không để ý chuyện này.



Dư Tắc Thành gật gật đầu:



- Vậy thì quá tốt, đúng rồi, rốt cục thiên địa chí bảo của Cực Nguyên Vân Hà tông là thứ gì vậy?



Dư Tắc Thành còn chưa dứt lời đột nhiên cả đất trời dường như dừng lại, Du Tắc Thành, Dư Tĩnh Hân cũng bị kiềm hãm không thể làm gì được. Sau ba lần hô hấp, cả sơn động lay động kịch liệt, lúc ấy mới khôi phục bình thường, không biết có chuyện gì...



Dư Tĩnh Hân chợt nói:



- Lão đã ra tay...



Dư Tắc Thành lập tức hiểu ra, đây là Thần Hà Chân Nhân vừa xuất thủ. Bất chợt thoáng động trong lòng, hắn bèn dùng thần thức kết nối với thần thức hải của Diệp Thiên, cảm ứng những gì y đang cảm nhận.



Hiện tại bề ngoài Diệp Thiên vô cùng xơ xác, đầu tóc rối bời, trên người có mười mấy vết thương. Sư huynh đệ bên cạnh tử trận vô số kể, chỉ còn lại ba người tựa lưng vào nhau kết trận tử chiến, xung quanh có đệ tử của chín phái đang vây công bọn chúng.