Tiên Ngạo

Chương 307 : Đạo Pháp Tự Nhiên

Ngày đăng: 23:03 19/04/20


Sau khi Thành Lam xuất quan, phát hiện ra chân nguyên của mình cũng gia tăng khoảng mười lần đạt tới cực hạn lập tức báo cho Dư Tắc Thành biết. Cả hai sững sờ có vẻ như đã phát hiện ra một bí mật hoàn toàn mới.



Thời gian trôi qua. Dư Tắc Thành vẫn ở lại Thiên Dạ phong học tập kiếm pháp Kiếm Quang Ngục cũng ba bộ kiếm pháp tương quan là Chung Cực Quang Kiếm Phá, Nhật Nguyệt Tinh Thần kiếm, Thiên Lý Huynh Quang Kích.



Chung Cực Quang Kiếm Phá, kiếm này có thể góp nhặt lực lượng vô hạn sau đó phát ra một kiếm ánh sáng vô cùng mănh liệt. Tốc độ ngưng tụ của kiếm này cực nhanh, nháy mắt đã có thể phóng xuất, mạnh mẽ vô cùng, nhưng tiêu hao rất nhiều chân nguyên.



Nhật Nguyệt Tinh Thần kiếm có thể dẫn lực của mặt trời mặt trăng và các vì sao công kích địch nhân, mà không tiêu hao phép lực chút nào. Nghe nói đạt tới cảnh giới Kim Đan là có thể trực tiếp hình thành kiếm quang Nhật Nguyệt Tinh Thần Thiên Kiếm Quang, từ trên trời giáng xuống công kích địch nhân. Chỉ có điều kiếm này cần có thời gian chuẩn bị khá dài chỉ thích hợp cho công kích sơn môn pháp trận của đối phương.



Thiên Lý Huỳnh Quang Kích, ngàn dặm xuất ra một kiếm, tầm xa vô cùng. Dư Tắc Thành có thể sử dụng kiếm này công kích địch nhân ngoài xa trăm dặm thuộc về kiếm pháp công kích tầm xa. Nghe nói Nguyên Anh Chân Quân điều khiển kiếm này. có thể lấy đầu người ngoài ngàn dặm.



Dư Tắc Thành học xong ba môn kiếm thuật này, thời gian đã trôi qua ba tháng. Lúc này hai tỷ muội song sinh kia truyền tin tới đã luyện thành Hóa Huyết Thành Cương, có được tiên cốt tiến vào cảnh giới Thai Tức sơ cấp. Từ khi các nàng tu luyện đến khi đạt tới cảnh giới này, bất quá chỉ mất bốn tháng mà thôi.



Lập tức Dư Tắc Thành tin chắc mẫu thân các nàng nhất định là Nguyên Anh Chân Quân, bằng không làm sao các nàng có được thiên phú kinh người như vậy được? Linh Căn của các nàng cũng chỉ bình thường, chuyện này làm cho người ta phải giật này mình.



Nếu đã là như vậy, các nàng chính là thiên tài tu luyện, vậy mình cũng phải giữ lời hứa đưa các nàng vào nội môn Hiên Viên kiếm phái.



Dư Tắc Thành dám lớn tiếng nói rằng sẽ dẫn người vào nội môn, theo như người khác thấy có vẻ khoác lác vô cùng. Bởi vì ở Hiên Viên kiếm phái chỉ có Kim Đan Chân Nhân mới có thể thu nhận đệ tử. năm xưa ngay cả Dạ Hàn Nhất Trúc cũng không thể dẫn Dư Tắc Thành vào nội môn, cho nên người khác cho rằng Dư Tắc Thành chỉ buông lời khoác lác mà thôi.



Nhưng hiện tại Dư Tắc Thành đã có một biện pháp khả thi cho nên mới dám đại ngôn lớn lối như vậy. Hắn ngự kiếm bay thẳng tới Hoàng Ngưu cốc ở Gò Hiên Viên tìm Dạ Hàn sư huynh. Việc này chỉ có thể cầu y. Dạ Hàn vừa mới tiến lên Kim Đan còn chưa có ý nghĩ thu nhận đệ tử. Nhưng thân phận Kim Đan Chân Nhân đã có quyền thu nhận đệ tử có thể giúp cho Dư Tắc Thành, cho nên hắn mới dám khoác lác như vậy.



Dư Tắc Thành bay tới Hoàng Ngưu cốc đáp xuống đi vào bên trong. Hiện tại Hoàng Ngưu cốc không còn người người lui tới tấp nập như trước. Thời gian đầu kẻ tới nơi này đông như nước thủy triều, dần dần sự chênh lệch tu vi giữa Trúc Cơ và Kim Đan lộ rõ, dị tượng Kim Đan của Dạ Hàn hiện ra thường xuyên khiến cho người khác vô cùng kinh sợ. Cho dù trước kia từng là bằng hữu nhưng dần dần sư huynh đệ Trúc Cơ kỳ của y thay đổi thái độ xa lánh nơi này.



Dư Tắc Thành tiến vào, chỉ thấy Dạ Hàn đang vẽ một bức tranh. Đây là một bức tranh sơn thủy, đúng là phong cành của Hoàng Ngưu cốc này. Chỉ thấy trên đó có một gian nhà cỏ trước nhà là một mục đồng đang thổi địch cưỡi trâu, vô cùng sống động, như muốn vọt ra khỏi bức họa.



Dư Tắc Thành đứng cạnh quan sát không nói nửa lời chỉ lặng lẽ chờ đợi. Bởi vì hắn phát hiện ra lúc này Dạ Hàn chẳng những đang vẽ tranh mà còn đang luyện công, dường như tâm thần của y không có ở thân thể.



Khoảng một canh giờ sau. Dạ Hàn mới ngừng bút thở dài một tiếng:



- Đáng tiếc, vẫn còn thiếu một chút... Tắc Thành đệ tìm ta có chuyện gì cứ việc nói ra.



Đây là năng lực mới sinh ra của Dạ Hàn không cần thi triển phép thuật thần thông gì cũng có thể cảm ứng được tâm sự của mọi người. Đây cũng là chuyện mà mọi người sợ nhất, bí mật trong lòng không có cách nào che giấu trước mặt Dạ Hàn cho nên dần dần mọi người không còn tới quấy rầy sự yên tĩnh của Hoàng Ngưu cốc.



Dư Tắc Thành bèn nói:



- Dạ Hàn Đại ca, đệ có một việc muốn cầu huynh giúp đỡ. Trên đường đệ đi thăm thân nhân, lúc đi ngang qua đại lục Nguyên châu...



Dư Tắc Thành kể rõ ràng một lượt chuyện của hai tỷ muội song sinh, bao gồm cả phỏng đoán của hắn về mẫu thân của hai nàng, cũng tốc độ tu luyện của các nàng nhanh như tên bắn. Dạ Hàn lặng lẽ ngồi nghe, sau đó mới nói:




Lập tức ánh mắt Dạ Hàn rực sáng, nhưng sau đó lại lắc lắc đầu:



- Không thể nào những bảo bối do Trung Hưng Tổ Sư Vương Âm Dương để lại ở Hiên Viên kiếm phái này đều có người chuyên môn trông nom cẩn thận. Nơi này không người trông coi hơn nữa tới hiện tại đã bảy ngàn năm trôi qua, làm sao còn có thể duy trì bộ dạng như vậy được, không thể nào...



Tới câu "không thể nào" lần thứ hai, niềm tin của Dạ Hàn đã bị lung lay y đứng bật đậy:



- Ta sẽ về phái xem thử, ta biết vài nơi có nét chữ của tổ sư gia. Phải xác định xem sao bằng không ta không thể tĩnh tọa được nữa...



Dứt lời y ngự kiếm bay lên. trở về nội môn. Dư Tắc Thành thấy Dạ Hàn đi rồi bèn thử ngồi vào vị trí của y bắt đầu cảm nhận hoàn cảnh nơi này cảm nhận xem tổ sư gia để lại pháp môn thế nào để xem mình có thể phát hiện được bí mật mà Dạ Hàn Đại ca phát hiện nơi đây không.



Dư Tắc Thành ngồi vận khí tĩnh tọa khoảng hai canh giờ kết quả không thể cảm giác được gì xem ra không phải Kim Đan Chân Nhân, thật sự không thể cảm ứng được bí mật bên trong.



Lúc này Dạ Hàn chậm rãi bước trên đường nhỏ trở về tuy rằng sắc mặt y vẫn bình thường, nhưng trong mắt lại lộ vẻ vô cùng vui sướng. Hai người liếc nhìn nhau không nói gì nhưng đã xác định được rõ ràng, nơi đây chính là thánh tích do Trung Hưng Tổ Sư Vương Âm Dương lưu lại.



Dạ Hàn nói:



- Chữ viết này quả thật là của Trung Hưng Tổ Sư hơn nữa bốn vị tổ sư Chiêu Dương tổ sư đời thứ mười tám, Mân Man tổ sư đời thứ mười chín, Thất Kiếp tổ sư đời thứ hai mươi, Huyên Tướng tổ sư đời thứ hai mươi mốt, không ai thấy ghi lại động phủ tiềm tu vào thời Kim Đan kỳ của họ.



- Ta tra xét tư liệu hết một canh giờ. Chiêu Dương tổ sư từng có câu thơ: "Mùa Xuân cỏ xanh tươi, bỏ rong chơi khắp chốn". Mân Man tổ sư có câu: "Xuân ngủ trong nhà cỏ, ngày tháng trôi bên song". Thất Kiếp tổ sư có câu: "Nước trong đầm chảy ngược, Vạn pháp ấy tự nhiên". Huyền Tướng tổ sư có câu: "Đông tuyết trắng phau, trong Hoàng Ngưu cốc say chén quỳnh tương, đói ăn tuyết trắng."



- Tắc Thành này, có lẽ tương lai chúng ta cũng có thể đề thơ để lại...



Ngụ ý câu này đã quá rõ ràng, tầm nhìn của Dạ Hàn đã không còn giới hạn ở cảnh giới Nguyên Anh nữa.



Hai người không nói thêm gì nữa. bắt đầu ngồi xuống đài đá tĩnh tu. Dư Tắc Thành tu luyện một lúc lâu. không có chút tác dụng gì bèn đứng dậy nói:



- Không được rồi, nơi này không có chút ý nghĩa gì với đệ, đệ phải đi thôi. Dạ Hàn Đại ca, huynh hãy tu luyện cho thật tốt.



Dạ Hàn gật gật đầu. Dư Tắc Thành theo đường nhỏ ra khỏi sơn cốc. Nơi này trong mắt Dư Tắc Thành đã trở nên thần thánh vô cùng, hắn không dám ngự kiếm rời khỏi đầm nước, chỉ đi bộ ra ngoài, sau khi ra thật xa mới ngự kiếm bay lên rời khỏi nơi này.



Vốn hắn tới đây chỉ muốn an bày chuyện nhập môn cho hai thiếu nữ không ngờ cuối cũng tìm ra một nơi tiềm tu của tổ sư gia, đây thật sự là thu hoạch khổng lồ. Nghĩ đến sau khi Dạ Hàn sư huynh rời khỏi, nơi này sẽ thuộc về mình, lập tức trong lòng Dư Tắc Thành cảm thấy vô cùng kích động.



Kích động, quả thật khiến cho người ta kích động! Trung Hưng Tổ Sư Vương Âm Dương là anh hùng tới bậc nào, khai thiên lập địa, chấn hưng cơ nghiệp, dựng nên Gò Hiên Viên mười hai vạn dặm này.



Chỉ vì một câu nói lấy ra làm lý do đoạn tuyệt toàn bộ môn phái có tên Hiên Viên trên thiên hạ. Một mình đấu vạn địch nhân, chém giết vô số cường giả. Chinh phục Tiên Nhân, được hồng nhan tri kỷ, ngay cả Tiên Nhân Tu La từ Tiên Giới giáng phàm cũng không tha. Bao nhiêu truyền thuyết như vậy chỉ cần nghe thôi đã khiến cho người ta sục sôi nhiệt huyết.