Tiên Ngạo

Chương 312 : Hải Khoát Thiên Không Ngã Khiếm Thuật

Ngày đăng: 23:03 19/04/20


Lập tức có người tới mua phi kiếm, nháy mắt đã bán đi ba thanh phi kiếm. Dư Tắc Thành cất tiếng cười vang, xoay người rời khỏi.



Thanh phi kiếm mà Dư Tắc Thành chừa lại chính là Cực Lạc Thiên Tâm Kiếm, có thể làm mẫu kiếm cho Kiếm Tiêu Diêu. Đồng thời hiện tại hắn còn thu hoạch được hai trăm sáu mươi tám viên linh thạch thượng phẩm có thể nói đạt được thành công mỹ măn.



Chỉ trong thoáng chốc, con rối Pháp Linh đã mang phi kiếm và linh thạch tới. Dư Tắc Thành cất linh thạch đi. Thêm vào con số mà mình tích lũy từ trước, hiện tại có hai trăm bảy mươi viên linh thạch thượng phẩm cũng coi như nhà giàu một cõi.



Dư Tắc Thành nhìn Cực Lạc Thiên Tâm Kiếm này nghĩ tới chuyện mình đang muốn luyện kiếm, mẫu kiếm này lại tự động đưa lên tới cửa. Dư Tắc Thành lập tức quyết định mục tiêu tu luyện tiếp theo của mình chính là Hải Khoát Thiên Không Kiếm Ngã thuật



Chủ ý định xong. Dư Tắc Thành lập tức bắt đầu hành động. Thời gian không đợi ai. một năm sau ắt Vương Thư Nguyên sẽ là đại địch của mình, cho nên hiện tại mình phải cố gắng, tuân theo kế hoạch mình đã vạch ra sớm ngày học tập kiếm thuật, một năm sau chém giết y cho y phải tiếp tục ôm sầu muộn.



Môn Kiếm Tiêu Diêu này trước khi sư phụ bế quan cũng đã an bày lão sư cho Dư Tắc Thành, chính là Nhất Tâm Chân Nhân của Thiên Ảnh phong, cũng chính là sư phụ của Long Thiên Hoàng. Nghĩ tới vị Nhất Tâm Chân Nhân kia, Dư Tắc Thành khẽ rùng mình, lúc trước tiêu điệt Vạn Tượng tông, bọn Dư Tắc Thành từng thông qua Phân Hồn thuật của ông xem cảnh Vạn Tượng tông bị hủy diệt. Lúc ấy vị Nhất Tâm Chân Nhân này hạ thủ không chút lưu tình, cuối cùng đánh vào trong một tòa điện toàn là các thiếu nữ thanh xuân. Rốt cục vận mệnh của các nàng ra sao thiết tưởng không cần phải nói cho nên trong mơ hồ, Dư Tắc Thành có chút e ngại Nhất Tâm Chân Nhân.



Nhưng hiện tại cũng không thể nghĩ nhiều, Dư Tắc Thành bèn ngự kiếm bay về phía Thiên Ảnh phong. Nơi này khác với Thiên Đạo phong, Thiên Dạ phong, tuy rằng không tới mức người lui tới tấp nập như ở Ngũ Lĩnh, nhưng đệ tử cũng rất đông.



Dư Tắc Thành ngự kiếm đáp xuống Thiên Ảnh Phong, động phủ nơi này vốn là của Ảnh Ma tông trước kia. lúc ấy Thiên Dạ phong chiếm động phủ của Dạ Ma tông. Ảnh Ma tông và Dạ Ma tông từng là một trong mười tám thượng môn của Ma tông, kết quả đều bị Hiên Viên kiếm phái chiếm lấy động phủ.



Dư Tắc Thành chậm rãi tiến về phía trước, nơi này trời trong nắng ấm, mây trắng che trời, có hoa viên giả sơn nước chảy dưới cầu đình đài lâu các hồ nước xanh trong, đồi núi chập chùng. Cảnh vật nơi đây vô cùng xinh đẹp thanh thế hùng vĩ.



Đình đài lâu các nơi đây xinh đẹp vô cùng, cỏ xanh hoa tím càng làm nổi bật phong cảnh tuyệt đẹp. Dư Tắc Thành không nhịn được bất giác gật gật đầu thật ra Thiên Đạo phong cũng không có được vẻ đẹp thanh tú như vậy, bởi vì nét đẹp này là do con người tạo ra cần phải tốn bao công sức duy trì. Nhưng Thiên Đạo phong quá ít người, làm sao có người chế tạo chăm sóc cảnh sắc đồ sộ như vậy được?



Dư Tắc Thành đi tới một ngôi lầu chính là nơi định cư của Nhất Tâm Chân Nhân. Hắn còn chưa kịp gọi cửa đã nghe phía sau có tiếng người gọi:



- Tắc Thành sư huynh, Tắc Thành sư huynh...



Dư Tắc Thành quay đầu nhìn lại. chỉ thấy có một thiếu niên đang đi về phía mình. Thiếu niên này cao lớn khôi ngô. Dư Tắc Thành mơ hồ nhớ lại. dường như mình đã gặp y ở nơi nào. Hắn nhìn kỹ lại rốt cục phát hiện ra chính là Long Thiên Hoàng.



Từ khi Long Thiên Hoàng vào nội môn Hiên Viên kiếm phái mọi người hiếm khi liên hệ cũng y cũng gần như đã quên bẵng y đi. Ngay cả lần trước về thăm thân nhân, bọn Dư Tắc Thành cũng quên không rủ y đi cùng.



Dư Tắc Thành nhìn thấy y không khỏi giật mình sửng sốt bởi vì không ngờ tu vi của Long Thiên Hoàng đã đạt tới cảnh giới Dung Hợp, cao hơn Dư Tắc Thành một cảnh giới. Phải biết rằng một cảnh giới này Tối thiểu phải khổ tu hai năm mới có thể đạt tới. Dư Tắc Thành cho rằng mình đã cố gắng rất nhiều, đã vượt qua những người khác, không ngờ Long Thiên Hoàng lại còn cao hơn mình một cảnh giới.



Đây là thiếu niên gầy gò khóc sướt mướt năm xưa sao... Dư Tắc Thành ngập ngừng hỏi:



- Phải chăng là Long Thiên Hoàng...



Long Thiên Hoàng gật gật đầu:



- Là đệ đây. Tắc Thành sư huynh, huynh tới tìm gia sư ư?



Dư Tắc Thành gật gật đầu:



- Đúng vậy, ta tới tìm Nhất Tâm sư bá. Đệ... đệ đạt tới cảnh giới Dung Hợp rồi sao?



Long Thiên Hoàng gật đầu xác nhận:



- Đúng vậy, năm ngoái đệ đã đạt tới cảnh giới Dung Hợp sơ cấp.



Dư Tắc Thành nói với giọng chua xót:



- Chúc mừng đệ, đệ là người đạt cảnh giới cao nhất trong số chúng ta...



Long Thiên Hoàng lắc đầu:
Dư Tắc Thành đáp:



- Rất đau, rất khó chịu.



Nhất Tâm Chân Nhân nói:



- Thiên phú của con hết sức kinh người, cho tới bây giờ, chưa có ai có thể luyện hồn Thành công thoải mái như vậy con vậy, giỏi, giỏi lắm! Được rồi con nên nghỉ ngơi, tối thiểu phải nghỉ một ngày một đêm trong thời gian này không nên vọng động chân nguyên. Sau khi khỏe lại ta sẽ tiếp tục truyền kiếm thuật cho con.



Dư Tắc Thành nói:



- Sư bá, không cần đâu con cảm thấy không có vấn đề gì...



Nhất Tâm Chân Nhân cũng không thèm đếm xỉa lời hắn kêu to một tiếng, lập tức đệ tử của ông chạy vào cưỡng chế Dư Tắc Thành, bắt hắn đi nghỉ. Dư Tắc Thành được đưa tới một khách phòng, lên giường nằm uống thuốc uống canh, nghỉ ngơi đúng một ngày đêm.



Lần này sau khi nghỉ ngơi. Nhất Tâm Chân Nhân thấy Dư Tắc Thành đã thật sự khôi phục trở lại bình thường, mới bắt đầu dạy kiếm pháp cho Dư Tắc Thành.



Nhất Tâm Chân Nhân nói:



- Được rồi, con đi theo ta.



Dứt lời ông bèn ngự kiếm dẫn DưTắc Thành bay lên không, sau đó mới nói:



- Con hãy phóng xuất Kiếm Linh đi.



Dư Tắc Thành dựa theo pháp quyết mà Nhất Tâm Chân Nhân đã dạy chậm dãi niệm pháp chú vận chuyển Không Ma Kinh, kích hoạt nguyên lực, khởi động Kiếm Tiêu Diêu. Bất chợt một tiếng keng giòn tan vang lên. Kiếm Linh đã tế luyện lần trước bay lên trời lúc này Kiếm Linh không phải là phi kiếm nữa, mà là một đạo hào quang, giống như một sinh linh vậy quay tròn xung quanh thân thể Dư Tắc Thành. Dường như nó đang kể lể với Dư Tắc Thành chuyện gì, dường như Dư Tắc Thành là phụ thân của nó, nó bằng lòng làm tất cả mọi chuyện vì Dư Tắc Thành.



Nháy mắt thiên địa chợt biến, thông qua Kiếm Linh kia thế giới này đã biến đổi dưới mắt Dư Tắc Thành.Dưới mắt Dư Tắc Thành, thế giới này đã biến thành thế giới của số liệu. Trong phạm vi năm vạn thước, từ trên xuống dưới, từ trái sang phải, hết thảy vạn vật trong mắt Dư Tắc Thành, dường như đã biến thành số liệu.



Gió thổi với tốc độ ba mươi thước mỗi lần hô hấp, nhiệt độ không khí là hai mươi mốt phẩy bảy độ. Nhất Tâm Chân Nhân trước mắt đứng cách mình hai trảm mười ba thước, thân thể ông cao một thước bảy mươi hai, nặng một trăm mười bảy cân. Mình đang ngự kiếm ở độ cao ba trăm hai mươi mốt thước, kiến trúc dưới chân mình cao mười ba thước, rộng hai mươi bảy thước, dài hơn bốn mươi thước. Xung quanh có hai trăm mười ba người, động vật cỡ lớn bảy mươi ba con, loại nhỏ sáu trăm bốn mươi ba con...



Vạn vật trên thế gian trong phạm vi năm vạn thước hiện rõ ràng trong lòng Dư Tắc Thành, không gì giấu được.Trời này rốt cục đã không còn che được mắt mình, đất này rốt cục đã không còn chôn giấu được thứ gì. Hiện tại Dư Tắc Thành đang đắm chìm trong cảm giác thiên địa như nhất, vạn vật ở trong lòng. Hắn ngơ ngác đứng giữa không trung, khoảng chừng nửa canh giờ sau mới tự trấn tĩnh mình lại được.



Quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Nhất Tâm Chân Nhân đã biến đi đâu mất, có lẽ trở về đại sảnh, chỉ còn mình mình đứng ngơ ngác giữa không trung. Dư Tắc Thành lập tức hạ kiếm quang xuống, sau khi trở về gặp được Nhất Tâm Chân Nhân bèn cúi đầu cảm tạ ân dạy kiếm của ông.



Nhất Tâm Chân Nhân cười nói:



- Này Tắc Thành, phạm vi cám ứng tâm linh lớn nhất của con rộng bao nhiêu?



Dư Tắc Thành đáp:



- Phạm vi xung quanh con trong vòng năm vạn hai ngàn bốn trăm mười ba thước.



Nhất Tâm Chân Nhân gật đầu:



- Giỏi, năm vạn thước cũng tương đương trăm dặm. giỏi, giỏi lắm.



- Chiêu thứ nhất của Hải Khoát Thiên Không Kiếm Ngã thuật con đã luyện thành hiện tại ta dạy cho con chiêu thứ hai.



- Chiêu thứ hai tức là giảm phạm vi cảm ứng tâm linh lớn nhất xuống thành nhỏ nhất. Hiện tại con hãy chậm rãi giảm phạm vi cảm ứng tâm linh xuống, chỉ cần duy trì được trong vòng năm ngàn thước, vậy coi như con đã tu luyện Thành công chiêu thứ hai.