Tiên Ngạo
Chương 322 : Mật Khổ Kim Đan
Ngày đăng: 23:03 19/04/20
Thần Ấn Chân Nhân kia ngồi trong đại sảnh,mặc cho bên ngoài kêu khóc ấm ĩ,lão vẫn bất động, không mắc mưu,không chịu rời khỏi đại sảnh. Dư Tắc Thành chờ ở bên ngoài một lúc,thấy lão có vẻ không muốn rời khỏi rốt cục chậm bước tiến vào đại sảnh.
Theo những tiếng kêu khóc thảm thiết bên ngoài, cảnh tượng Dư Tắc Thành đi từng bước một vào đại sảnh trông chẳng khác gì một ác ma. Thần Ấn Chân Nhân kia nhìn hắn chăm chú cất tiếng lạnh lùng hỏi:
- Hầu gia ta có thù hận gì với ngươi, chúng ta nhiệt tình tiếp đãi ngươi như vậy,vì sao ngươi lại lấy oán trả ân, đối xử với Hầu gia ta tàn nhẫn như vậy?
Dư Tắc Thành đáp:
- Hầu gia các ngươi không hề có ân oán với ta, nhưng Hiên Viên Pháp Ấn phái các ngươi lại là tử địch của phái ta. Ta là đệ tử Hiên Viên kiếm phái, bảy ngàn năm trước. Hiên Viên Pháp Ấn phái bị phái ta tiêu diệt. Trong vòng Lục Vực,phàm là môn phái tu tiên nào dám lấy tên Hiên Viên, nhất định chúng ta phải tiêu diệt.
Thần Ấn Chân Nhân giận quá hóa cười:
- Hiên Viên kiếm phái các ngươi thật là ngang tàng bá đạo,tên gọi phái ta là gì có liên quan gì tới phái ngươi?
Dư Tắc Thành đáp:
- Có liên quan, cũng vì tên Hiên Viên này đã từng có hàng chục vạn người phải đổ máu,mấy trăm vạn người phải chết oan uổng. Từ lúc lão nói ra danh hiệu Hiên Viên Pháp Ấn phái, một ngàn hai trăm mười bảy người, một vạn sáu trăm hai mươi sáu con gia súc cầm thú thậm chí chuột sống dưới lòng đất trên đảo của lão đã chắc chắn phải chết. Đây là Tu Tiên Giới, khi lão kế thừa phép thuật pháp bảo, đồng thời cũng đã kế thừa thù hận nợ máu. Hãy triệu tập pháp ấn đi thôi, ta sẽ cho lão một cơ hội chiến đấu đường đường chính chính.
Bên ngoài tiếng kêu thảm thiết càng lúc càng lớn Thần Ấn Chân Nhân không nhịn được hỏi:
- Bên ngoài đang làm gì vậy?
Dư Tắc Thành như tự nói với mình:
- Các nàng bị nhốt đã lâu hẳn bụng đã rất đói, cho nên gặp gì ăn nấy hiện tại vẫn đang chậm rãi nhấm nháp hưởng thụ. Hẳn người còn sống ngoài đó bắt đầu cảm thấy hâm mộ người đã chết...
Thần Ấn Chân Nhân giận dữ quát:
- Tiểu bối khinh người quá đáng, ta liều mạng với ngươi!
Lập tức nháy mắt sáu pháp bảo do pháp ấn dung hợp cùng lúc xuất hiện bên cạnh lão, lão đã luyện thành sáu món pháp bảo này Thái Dương Kim Mang, Lôi Âm Liệt Hỏa, Thất Sát Thần Châm lập tức công về phía Dư Tắc Thành. Đồng thời Đại Địa Chi Ấn vô hình trấn áp về phía Dư Tắc Thành.
Dư Tắc Thành hết sức hài lòng, sau đó thu hồi toàn bộ mỹ nữ họa bì vào thế giới Bàn Cổ. Hắn ngẫm nghĩ một chút, dù sao các nàng này cũng không có vấn đề gì bèn truyền thụ Hiên Viên pháp ấn này cho các nàng.
Mục đích Dư Tắc Thành bảo các nàng luyện chế Hiên Viên pháp ấn, thật ra là tế luyện pháp ấn hư bảo cho mình. Đến lúc ấy mình sẽ thu thập thành phầm của các nàng tổng hợp sửa sang lại có thể không mất thời gian và công sức chế tạo hư bảo như vậy sẽ vô cùng thoải mái.
Nơi này coi như xong, cho dù trước kia là hải đảo vô cùng náo nhiệt, hiện tại chẳng khác gì quỷ vực âm u không tiếng động, không còn chút sinh khí. Dư Tắc Thành đóng cơ quan đại sảnh, gật gật đầu ngự kiếm bay lên trời rời khỏi hải đảo dựa theo bản đồ bắt đầu tiến về phía đại lục Lư châu.
Hành trình ba vạn dặm, mỗi ngày Dư Tắc Thành có thể sử dụng Ô Giao Bích Hải Chu được ba ngàn dặm sau đó tự mình ngự kiếm phi hành. Có khi phải trốn hải yêu chặn đường tập kích, có khi phải tránh né giông bão điên cuồng, có khi phải tránh đi vực nước xoáy hung hiểm. Cứ như vậy mất thời gian khoảng bảy ngày. Dư Tắc Thành mới vượt qua được vùng biển ba vạn dặm này.
Sau khi bay ra khỏi vùng biển này, từ xa nhìn thấy có khói bốc lên. Dư Tắc Thành mừng rỡ vô cùng. Lộ trình còn lại đã có thể định hướng, Dư Tắc Thành bay thêm hai ngày nữa rốt cục tới được Lư châu. Bước chân lên đất liền. Dư Tắc Thành thở phào nhẹ nhõm, rốt cục cũng tới được Lư châu.
Nhưng đáng buồn là địa điểm hẹn gặp nằm ở góc Đông Nam đại lục Lư châu, còn chỗ của Dư Tắc Thành hiện tại lại là góc Đông Bắc Lư châu, còn cách một quãng đường dài xem ra còn phải chạy tiếp.
Dư Tắc Thành tiếp tục ngự kiếm bay đi không hề ngừng lại. Chỉ có xuyên qua toàn bộ đại lục Lư châu, mới có thể tới được địa điểm hội hợp với đồng môn ở cảng Tung Hạc, Tứ Minh quốc.
Dư Tắc Thành ngự kiếm phi hành, dốc hết toàn lực thậm chí có khi hắn phi hành suốt một ngày một đêm sau đó ngồi trong Ô Giao Bích Hải Chu chậm rãi khôi phục chân nguyên. Cứ như vậy Dư Tắc Thành chạy liên tục bốn ngày bốn đêm mới vượt qua được non nửa Lư châu.
Ngày hôm ấy Dư Tắc Thành tiếp tục dốc hết toàn lực ngự kiếm phi hành, khiến mình rơi vào tình trạng mệt mỏi kiệt sức. Bắt buộc hắn phải chậm rãi giảm tốc độ lại cảm thấy nếu còn tiếp tục như vậy là không được. Cách chạy như điên của mình là sai lầm mình và mọi người đã phân tán gần một tháng, cho dù gấp đến mức nào cũng không cần gấp một hai ngày như vậy.
Dư Tắc Thành bình tâm tĩnh trí lại không còn nôn nóng chạy đi, mà tìm một nhà trọ nghỉ ngơi một ngày cho thật khỏe. Đợi đến khi tinh lực khôi phục, lúc ấy hắn mới tiếp tục hành trình, lần này không vội vàng không nóng này, thong thả phi hành, ung dung tự tại.
Lần này tới Vô Lượng Khí tông nhất định phải mua một chiếc phi xa tốt nhất, tuyệt đối không sử dụng phi xa Ô Giao Bích Hải Chu đáng Chán nà, mỗi ngày chỉ có thể bay được ba ngàn dặm còn không thể tự động bay được, thật sự là vô dụng.
Lư châu giáp giới với cổn châu, điện tích rộng hơn cổn châu tới bốn năm lần, tài nguyên phong phú. Lư châu có thể nói là châu lớn nhất trong chín châu ở Thiên Nam nhân khẩu rất đông. Trong một châu này có tới ba, bốn thượng môn cư ngự có thể nói đất rộng của nhiều.
Chỉ cần nhìn Tiên Tần cổ đạo trước mắt là có thể thấy đường lớn thẳng tắp không biết dài bao nhiêu, nhìn không thấy cuối.
Lúc này trên đường người qua lại đông như nước, dưới đất là phàm nhân qua đường, trên trời là người tu tiên ngự kiếm, hết toán này tới toán khác, dập dìu không dứt. Bất quá người tu tiên trên không khi phi hành đều dùng pháp thuật che đi bóng dáng của mình, phàm nhân phía dưới không thể nhìn thấy người tu tiên trên không. Hai bên ai đi đường nấy không hề ảnh hưởng tới nhau.
Trong đám người tu tiên đang ngự kiếm bay trên Tiên Tần cổ đạo người tu tiên Luyện Khí kỳ phi hành ở độ cao trăm trượng, người tu tiên Trúc Cơ kỳ phi hành ở độ cao ngàn trượng, người tu tiên Kim Đan kỳ phi hành trên cao hơn nữa khoảng chừng hai ngàn trượng. Lúc này tâm thần Dư Tắc Thành bình tĩnh, dần dần phát hiện ra tình huống này.
Thời gian trước đây. Dư Tắc Thành chỉ biết cắm đầu chạy đi hoàn toàn không hề chú ý tới tình cảnh này. Hôm nay nhìn thấy người tu tiên phi hành trên Tiên Tần cổ đạo này tấp nập vô cùng. Dư Tắc Thành cảm thấy hết sức tò mò, bèn bay theo xem thử. Tuy rằng Tiên Tần cổ đạo hơi lệch một chút đi so với hướng đi của hắn cần phải vòng thêm ba phần đường, nhưng Dư Tắc Thành vẫn quyết định bay theo Tiên Tần cổ đạo xem sao.