Tiên Ngạo
Chương 325 : Liệt Thiên Kiếm Phái
Ngày đăng: 23:03 19/04/20
Dư Tắc Thành thả viên Kim Đan ra sau đó lấy một hộp đá cho vào trong đó, từ nay về sau thế giới Bàn Cổ hoàn toàn yên tĩnh. Dư Tắc Thành lại nhìn sang Mộc Tư Y đang nằm trên mặt đất, hắn thu hồi túi trữ vật và pháp khí trên thân thể hai nàng. Trên thi thể Kim Đan Chân Nhân. Dư Tắc Thành tìm được một đóa hoa sen màu bạch kim, do kim loại điêu khắc mà thành, trông vô cùng sống động.
Dường như Mộc Tư Y đã khôi phục chút nguyên khí. cất tiếng nói yếu ớt:
- Đó chính là Cửu Phẩm Kim Liên, bản mệnh pháp bảo của Kim Liên Chân Nhân sư phụ ta.
Dư Tắc Thành ném cho nàng:
- Ta đây thưởng phạt phân minh, thứ này cho nàng.
Sau đó lại nói:
- Nàng kéo hai thi thể này theo ta.
Dư Tắc Thành dẫn Mộc Tư Y đi tới trước màn sương đen: Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
- Nàng hãy ném hai thi thể vào trong đó.
Lúc này Mộc Tư Y đã chết lặng toàn thân, cái chết của sư phụ đã hoàn toàn phá tan ý chí của nàng, trở nên hết sức sợ hãi Dư Tắc Thành. Nàng lại giết sư muội, không còn đường lui, đành phải làm theo lời Dư Tắc Thành, ném hai thi thể vào màn sương đen. Lập tức trong màn sương đen vang lên một tràng tiếng nhai nuốt rào rào.
Dư Tắc Thành nói:
- Nàng hãy ở lại đây suy nghĩ cho thật kỹ, lần sau ta trở lại hy vọng nàng sẽ có câu trả lời. Nếu nàng không muốn sống nữa, cũng có thể nhảy vào trong màn sương đen này cùng đi với hai người kia.
Dứt lời, Dư Tắc Thành không thèm để ý tới nàng nữa. Nơi này Mộc Tư Y không thể chạm vào bất cứ thứ gì, không thể phá hoại được gì, hoàn toàn chính là một nhà giam thật lớn.
Dư Tắc Thành đi đến bên cạnh ao nước Tiên Lam Thần Tủy, vái sâu một vái:
- Cảm tạ Kiếm huynh và Chu Câu huynh lại cứu ta một mạng.
Phi kiếm cửu giai Sát Na Quang Hoa chợt lóe một cái như đáp lời Dư Tắc Thành, Chu Câu Tử chạm nhẹ vào vai hắn, sau đó biến mất giữa không trung. Có hai bảo bối này. Dư Tắc Thành có thể đối mặt với hết thảy cường địch Kim Đan. Nhưng nếu để lộ chút phong thanh, bị người khác biết được, vậy Nguyên Anh Chân Quân sẽ đổ xô mà tới vì hai bảo bối này, lúc ấy Dư Tắc Thành sẽ chết không có chỗ chôn.
Vừa rồi chính là tỷ dụ, khi Dư Tắc Thành lấy ra chiếc Tử Hà Thái Phượng Y đầu tiên, người ta đòi chiếc thứ hai, hắn lấy ra chiếc thứ hai, người ta lại đòi thêm chiếc thứ ba...
Dư Tắc Thành vừa định trở lại bản thể, đột nhiên Mộc Tư Y lên tiếng nói:
- Phải hủy diệt toàn bộ hoa đỗ quyên bên ngoài...
Dư Tắc Thành nghe vậy thầm giật mình, hỏi lại:
- Nói lớn lên một chút, ta không nghe rõ...
Mộc Tư Y lại nói:
- Bên ngoài...
Dư Tắc Thành lại kêu:
Nữ đệ tử kia chợt lóe một cái đã xuất hiện trước mặt Dư Tắc Thành. Lúc này Dư Tắc Thành mới phát hiện nàng còn cao hơn cả mình khoảng hai tấc khiến cho hắn phải thầm ngưỡng mộ trong lòng.
Nữ tử kia nhìn Dư Tắc Thành chăm chú, sau đó cau mày nói:
- Dường như ta đã gặp qua ngươi ở nơi nào...
Dư Tắc Thành mỉm cười, bắt đầu giờ trò đùa giỡn, bắt chước đáng vẻ cau có của nữ nhân:
- Thủ pháp này đã quá cũ rồi, người ta không phải là kẻ tùy tiện...
Lập tức mọi người ghê tởm thối lui một bước, thiếu niên kia gọi to:
- Sư muội về mau, đừng để ý tới hắn.
Nhưng nữ tử không động chút nào lại nói:
- Chắc chắn là ta đã gặp qua ngươi, nói ta nghe, gặp ở nơi nào vậy?
Dư Tắc Thành nói:
- Như vậy không có lễ phép chút nào, chẳng lẽ nàng không biết, lúc mình muốn hỏi người khác, phải tự giới thiệu về mình trước hay sao?
Nữ tử đáp:
- Liệt Thiên kiếm phái Bạch Tố ta đã gặp qua ngươi ở nơi nào?
Nàng hỏi lại lần thứ ba, tuy không cao giọng nhưng đã phóng xuất một làn kiếm khí. Dư Tắc Thành cảm thấy nàng có thể nghe ra lời giả hay lời thật của mình, đây là lần hỏi cuối cùng của nàng. Là bạn hay địch, tất cả tùy thuộc vào câu trả lời của hắn.
Dư Tắc Thành mỉm cười, bất chợt nghiêm mặt đáp:
- Sở Tây, Kỳ châu, nơi thí luyện của Tà Môn lục phái. Ta là Hiên Viên kiếm phái Dư Tắc Thành.
Mỗi một chữ nói ra. Dư Tắc Thành phóng xuất theo một cỗ kiếm khí lập tức va chạm cùng kiếm khí của Bạch Tố. Kiếm khí của hai người đối chọi với nhau, càng lúc càng bùng lên dữ dội, lập tức một cỗ khí thế hùng mạnh trào dâng ở giữa hai người.
Hai người đối chọi với nhau đã khiến cho toàn trường sửng sốt. Dư Tắc Thành vừa nói ra địa điểm, thiếu niên hiên ngang kia cũng tỏ ra sửng sốt nói:
- Thì ra là tên thừa gió bẻ măng, lấy hết tất cả Trúc Cơ đan của chúng ta đi.
Dư Tắc Thành lên tiếng nói:
- Lúc ta đoạt Trúc Cơ đan, các người còn dạo chơi ở Cổ Tần.
Dư Tắc Thành vừa đối kháng kiếm khí với Bạch Tố vừa lên tiêng đối đáp với thiếu niên kia, Tam Tâm Nhị Ý quyết của hắn đã đạt tới mức lư hỏa thuần thanh..
Đột nhiên Bạch Tố khẽ cười, nháy mắt tất cả kiếm khí biến mất vốn nàng thấy giữa lúc Dư Tắc Thành đang đối chọi kiếm khí với mình, còn có thể lên tiếng đối đáp cho nên đột ngột thu hồi kiếm khí. Hành động này biểu hiện thủ pháp khống kiếm của nàng đã đạt tới mức vô trung sinh hữu. Ý là ngươi đã có thể thi triển Phân Tâm Đa Dụng, ta cũng có thể nháy mắt thu kiếm, ngươi làm được, ta cũng làm được.
Vốn Dư Tắc Thành đang không ngừng gia tăng kiếm khí để đối kháng cùng Bạch Tố nhưng kiếm khí đối phương lại đột ngột biến mất như vậy lập tức mất đi mục tiêu đổi kháng, phát tiết ra ngoài. Đây cũng là một trong những mục đích của đối phương, Bạch Tố muốn xem Dư Tắc Thành xử lý tình huống này thế nào muốn làm cho hắn phải bẽ mặt.