Tiên Ngạo
Chương 361 : Đặc Sản Lục Bảo
Ngày đăng: 23:04 19/04/20
Mã Lập Sơn ngừng một chút, sau đó nói tiếp:
- ở đó chỉ cần chịu khó tìm kiếm, cẩn thận một chút, vận khí không quá xấu, ắt sẽ có cơ hội. Hơn nữa pháp trận giám thị ở đó rất nhiều, những kẻ thu thập quặng Thiên Tinh không dám công kích lẫn nhau. Trong đó an ninh rất tốt, không cần đề phòng những người khác, điểm này ở những mỏ quặng của các môn phái khác không bằng, có thể yên tâm thu thập.
- Số người lén lút giấu bớt quặng Thiên Tinh như lão đệ vừa nói rất ít nhưng lại có không ít người ở những môn phái khác có quặng Thiên Tinh, mang quặng Thiên Tinh chạy tới đây giả vờ là mình thu thập được để đổi lấy vật phẩm.
Thấy Dư Tắc Thành không ngừng gật gù, lắng nghe chăm chú. Mã Lập Sơn nói tiếp:
- Quặng Thiên Tinh này có thể tinh luyện ra Thiên Tinh nguyên lực và Cửu Thiên Tinh Hà Kim. Nghe nói Thiên Tinh nguyên lực có ích rất nhiều cho đệ tử Vô Lượng tông tu luyện Tinh thần Vô Lượng và Vô Lượng đại pháp. Mà Cửu Thiên Tinh Hà Kim là nguyên liệu tốt nhất để luyện chế pháp khí, linh khí (chữ khí ở đây là khí giới), thậm chí pháp bảo.
- Có mười mấy môn phái ở Tu Tiên Giới có được thông đạo truyền tống tới khu vực có quặng Thiên Tinh, nhưng chỉ có Vô Lượng tông có thể lấy được Thiên Tinh nguyên lực và Cửu Thiên Tinh Hà Kim với độ tinh khiết cao, lấy được Cửu Thiên Tinh Hà Kim bậc cao, những môn phái khác không lấy được, chỉ có thể lấy ra tối đa là Cửu Thiên Tinh Hà Kim lục giai mà thôi.
- Một lạng Cửu Thiên Tinh Hà Kim lục giai như vậy có giá là một trăm linh thạch, nhưng càng về sau, tăng thêm một giai, tác dụng của Cửu Thiên Tinh Hà Kim tăng lên vô số, giá cả của nó cũng tăng theo gấp chục lần. Thất giai có giá một ngàn linh thạch, bát giai một vạn linh thạch, cửu giai mười vạn linh thạch.
- Cũng chỉ có Vô Lượng tông mới có thể lấy được Cửu Thiên Tinh Hà Kim cao hơn lục giai, cho nên đây cũng là một trong Lục Bảo của Vô Lượng tông.
Dư Tắc Thành hỏi:
- Chỉ có Vô Lượng tông mới có, môn phái khác không có ư, thật không vậy?
Mã Lập Sơn đáp:
- Thật đó, quặng Thiên Tinh này có tốt có xấu, theo như Vô Lượng tông cho biết, trừ phi đến khoảnh khắc cuối cùng, không ai biết được Cửu Thiên Tinh Hà Kim trong quặng rốt cục là bậc mấy. Ngay cả Vô Lượng tông cũng chỉ có thể cam đoan lấy được Cửu Thiên Tinh Hà Kim thất giai, còn bát giai, cửu giai phải trông vào may mắn.
- Những môn phái có được Cửu Thiên Tinh Hà Kim khác mỗi một quăng thời gian đều thu thập Cửu Thiên Tinh Hà Kim mang tới Vô Lượng tông gia công lấy ra. Làm như vậy, Vô Lượng tông được Thiên Tinh nguyên lực, môn phái khác được Cửu Thiên Tinh Hà Kim, đôi bên cùng có lợi. Đương nhiên một ít Cửu Thiên Tinh Hà Kim bát giai, cửu giai, cuối cùng đều thuộc về Vô Lượng tông cả.
- Đây là đặc sản trong Lục bảo của Vô Lượng tông, thiên hạ độc nhất vô nhị.
Dư Tắc Thành bèn nói:
- Đệ thích đặc sản, càng là thứ độc nhất lại càng có giá trị.
Bọn họ vừa tới bèn hạ giọng nói:
- Mã ca, đã xác định chuyện này, quả nhiên giống như huynh dự đoán.
Mã Lập Sơn lập tức ung dung cất túi trữ vật đi, vẻ mặt tỏ ra bình thản. Có câu không nên để lộ của cho người khác thấy, ba thứ bảo vật này đủ khiến cho bất cứ bằng hữu nào thay lòng đổi dạ.
Mã Lập Sơn nói:
- Đây là Dư Tắc Thành Dư tiền bối mà ta đã từng nhắc qua với các ngươi. Các ngươi xem ta có khoác lác không, ta thật sự là huynh đệ của Dư Tắc Thành.
Ba người kia tỏ ra vô cùng kinh ngạc, nhìn Dư Tắc Thành chăm chú. Một lúc sau, một người chợt hỏi:
- Ngài là tiền bối Dư Tắc Thành hai ngày trước đã đánh chết trăm tu sĩ Trúc Cơ Diệu Âm môn ư?
Dư Tắc Thành cười nói:
- Có chút khoa trương, thật ra ta chỉ giết chết ba mươi mốt tu sĩ Trúc Cơ của Diệu Âm môn mà thôi.
Lập tức ba người tỏ ra cung kính thi lễ:
- Bái kiến tiền bối.
Mã Lập Sơn nói:
- Có thấy không, đây là huynh đệ của ta, ta không bao giờ khoác lác. Này Tắc Thành, ta nói trước kia chúng ta là huynh đệ, đám tiểu tử này cho rằng ta khoác lác, còn nói cho dù trước kia là huynh đệ, hiện tại đệ đã là tiền bối Trúc Cơ, sẽ không coi trọng đám tán tu Luyện Khí kỳ như chúng ta.
Dư Tắc Thành bèn nói:
- Mã Đại ca, huynh nói như vậy tức là coi đệ như người ngoài rồi Dư Tắc Thành ta trước kia thế nào, sau này cùng vậy. Nếu trở nên phú quý bèn quên đi quá khứ quên đi bằng hữu, đó không phải là người, mà là chó.